Tuesday, March 31, 2009

Tại sao ta lại phải buồn ? ~



Chiều nay có một cuộc đối thoại với nhỏ bạn. Cảm giác nó thật là sung sướng. Nó đang phải băn khoăn những điều mà từ 4 năm trước mình đã phải băn khoăn.

Về nhà, chấm Bday event.

Ta đã nói với nhỏ bạn, ta có thể quên đi sự bỏ rơi. Và quả thật là ta đã quên. Nhưng mà ta vẫn còn những mảnh ký ức buồn đau.

Ta đã gắn bó với Vnsharing bao lâu ? Ta cũng chẳng nhớ rõ. Theo số liệu thì đã năm rưỡi rồi.

Sau một năm rưỡi ta đã làm được gì cho Vnsharing ?

Cảm giác trống rỗng và vô dụng. Cảm giác không được quan tâm.

Ta đã từng làm mọi thứ ta có thể. Ta yêu mọi thứ ta muốn yêu.

Thế là sau khi người ta nhận ra ta vô dụng, họ đã đá ta đi ngon lành và nhanh chóng. Hay là ta chỉ nghĩ thế thôi ?

Ta đã yêu mọi người xiết bao. Yêu thật là yêu. Đã quen bước vào Vnsharing và được nhắc tới, được tôn trọng, được yêu thương.

Bỗng dưng ta mất đi gần hết. Ừ thì mất hết chứ chẳng có còn theo danh nghĩa.

Cảm giác như rơi khỏi cơn mơ quá dài.

Ta đã yêu mọi người. Ta đã yêu từng người một.

Khi mới vào Vnsharing, ta rất nhỏ nhoi, ta không hiểu biết gì cả. Chính tay Sa, mons, chị betty, chị trinh lôi đầu ta lên, chỉnh sửa cho ta, thăm hỏi ta và yêu thương ta.

Khi ta mới vào box TGNB, nó tên là box Truyện, nó không có nội quy.

Thế là ta tung hoành mấy thứ cũ kỹ. Ta tham gia. Ta làm sai ta được nhắc nhở và chỉnh sửa. Ta không bị ép cái dòng "nhắc nhở" . Ta không có bị tống vào thùng rác.

Mọi thứ êm đẹp dễ chịu biết bao. Dù rối loạn và không vững bước tiến lên.

Thời kì mà ta yêu chủ đề tháng. Ta viết cho những người thương chấm. Người thương ta chỉnh sửa nhẹ nhàng, hông có dùng lời lẽ khách sáo rỗng tuếch chọi cái sai vào mặt ta.

Từ từ, dần dần người ta lớn lên.

Ta học được nhiều thứ từ mọi người. Từ những người mà giờ đây ta không dám đưa đầu ra hỏi, kẻo bị chọi dép.

Người thương trở nên quá giỏi giang, quá bài bản, người thương hông có cần ma mới ngu ngơ nữa. Ta đã thoát kiếp đó, ta chỉ biết đứng nhìn. Ta phải đọc bàn Gai Quy dày đặc.

Người thương nói, nếu bạn không làm theo Gia Quy, bạn có thể bỏ đi.

Nếu người thương dội nước lạnh vào mặt ta kiểu này từ lúc đầu, ta bảo đảm sẽ không bao giờ vào lại Vnsharing nữa. Thật là hên cho đời.

Người thương ơi, người đã quá xa tôi.

Thế là ta đã bị vùi dập và bỏ rơi.

Nhưng mà không có sợ hãi gì. Ta biết lí do. Ta hiểu được phần nào.Ta làm quen và sống chung với sự bỏ rơi ngoạn mục siêu nhanh chóng này.

Và ta bắt đầu ghét người thương.

Nhưng mà, ghét sao thì ghét. Ta vẫn không thể nào quên đi mớ ký ức mà người thương ghim vô lòng ta.

Nên ta đành buồn vậy. Buồn mặt lẫn buồn lòng. Ta sẽ buồn đến khi ta thật sự quên đi người thương.

Thế là ta đi phủi hết vết tích còn sót lại của ta. Đã đi thì dọn dẹp cho sạch hẵng đi chứ.

Ta hứa, ngày nào đó khi ta có khả năng, ta sẽ lại đứng ra thử sức mình. Ta tin là ta sẽ có thể làm cho mọi người bớt căng thẳng. Ta sẽ chỉnh sửa dễ dàng, ta sẽ nâng đỡ nhẹ nhàng. Ta sẽ không phang nguyên nhắc nhở vào mặt mọi người. Ta sẽ không move thùng rác tất cả.

Dù gì cũng công người ta viết. Người thương hay ho quá, giỏi giang quá rồi, nên đâu cần hàng của dân không chuyên nữa hử ?

Ta trân trọng và yêu thương. Ta sẽ cố gắng trả lại cho người những gì ta được nhận.

Vả ta sẽ làm lại những gì ta bị làm. Người thương ơi, không phải chỉ mình người biết cô đơn đâu.

Ta hoài cổ.

Ta buồn.

Tại sao ta lại phải buồn ?

Vì ta biết người thương.

Vì người thương làm ta buồn.

Vì, ừ, ta ngốc.


Thế nên đời sẽ tiếp tục tát sự buồn vào tim ta như tát nước ~




Nhất định ta sẽ quay lại. Khi người thương gục ngã. Ta hứa. Khi đó hy vọng người thương nhớ lại những gì tốt đẹp của ngày xưa.

Và ta sẽ lại ôm người thương vào lòng. Nếu được phép.







Ôi, tôi đã buồn quá rồi.

No comments:

Post a Comment