Friday, March 13, 2009

Wrong love - Chương 1

[Wrong love]

Chương 1


Karasu…Hắn thật sự rất mạnh….
Tôi thật sự muốn thử một lần nữa…thân thể của Youko…để có thể đánh bại hắn…
Hửm?
Hắn đang ở đấy…Ngay trước mặt.Tên yêu quái tàn nhẫn lạnh lùng với mái tóc đen dài….
Hơ…Hắn…
Bây giờ hắn không còn ở trước mặt mà là ở sau lưng …
Tay sờ nhẹ vùng cổ và vuốt tóc tôi……

Chết tiệt…!
Hắn……..
Hắn nói hắn chỉ đùa ư?
Và tôi là một người hiếu chiến …
Hắn khoái tôi nhất trong 5 đứa…
Và khi nghe lời hắn nói :
_Khi đánh người mình thích giống như mình đang nghĩ “tại sao ta sinh ra vậy” ? rất bực mình….Nhưng lại là một khoái cảm không thể tưởng tượng được…
Ơ…Nếu cứ như thế này…thì không thắng được hắn…
Phải luyện tập…
Tức thật…Karasu hơn hẳn ta về tốc độ lẫn yêu lực….
Làm sao mới có thể thắng hắn.?
………………
Suzuki đưa cho tôi lọ thuốc.Chỉ cần uống một ngụm thì có thể biến thàng Youko trong 15 phút.
Có lẽ là đủ.
…………….
Tối hôm đó.
Nằm thao thức..
Chỉ còn hơn 1 ngày nữa…
Karasu………..
Hắn thật sự rất mạnh….
Tên yêu quái ấy….Với ánh nhìn khinh thường mọi thứ….sắc lạnh,tàn nhẫn…..
Và khuôn mặt đẹp…rất đẹp…
Mái tóc đen dài…
Bộ trang phục cũng đen tuyền như thế…..
Hắn…………..

…………………
Không thể nào ngủ được.Tôi ra ngoài để hít thở chút không khí…
Ánh trăng vàng lấp lánh giữa trời….
Ngàn ngôi sao toả sáng……..
Nhìn lên bầu trời thăm thẳm ấy…
Bất giác,tôi lại nghĩ đến Karasu ….
Phải chăng vì tôi sắp phải đấu với hắn…Và tôi không tin chắc vào sự chiến thắng….???
Gió nhè nhẹ thổi những đám mây ….che khuất đi vầng trăng tròn vành vạnh…
Hắn xuất hiện…
Vẫn với khuôn mặt tàn nhẫn ,lạnh lùng…khuôn mặt đẹp ấy…
_Chào,Kurama.
_Ngươi….
_Đừng lo.Ta không làm gì đâu…
_Huh….
Bình tĩnh lại.Không nên sơ suất…
Nhưng tôi vẫn cứ bị ánh mắt hắn thu hút….Thật lạ lùng…
_Ngươi…đến đây làm gì?.
_Ta chỉ muốn tìm ngươi thôi.Thật sự ta rất tiếc khi phải giết chết ngươi.Ngươi là một người tài.
_Chính ta sẽ giết ngươi.
Tôi ….Tôi không chắc có thể đánh bại hắn…giết chết hắn…
Và…nếu tôi làm được…tôi sẽ làm chứ?...
_Nếu ngươi có thể.
Karasu có lẽ đang nhoẻn cười…Cái mặt nạ kia đã che khuất…
Gió lướt nhẹ qua mái tóc của hắn…
Bây giờ tôi chắc chắn,hắn đang mỉm cười..
Ánh mắt tỏ vẻ thích thú đầy khoái cảm….
Bất giác tôi cũng cười..
Hắn ngồi xuống thảm cỏ ướt sương …
Tôi cũng vậy…
Gần hắn….
_Ta muốn ngươi đấu với ta…Ta sẽ giết ngươi.Ta muốn tự tay kết liễu sinh mạng bé nhỏ của ngươi.
Huh? Muốn giết ta ư?
Karasu liếc nhìn tôi. Ánh mắt sắc lạnh .Tôi nhìn lại hắn.Tên yêu quái tóc dài kia.
Hắn như hoà lẫn đâu đó trong cái màn đêm đen kịt này…
Nhìn hắn….Nhìn thật kĩ gương mặt thanh tú của hắn-thứ duy nhất nổi rõ lên ở nơi ánh sáng tạm thời không đến được này…
Và tôi ngạc nhiên cảm thấy mình –có lẽ- đỏ mặt khi hắn nhìn lại.
Tôi đang ngồi cạnh kẻ thù.Tôi hiểu rõ điều đó.Phải hiểu điều đó.
Karasu cũng quay đi,bắt đầu chăm chăm nhìn vòng màn đêm như tuyệt vọng.
Mây vẫn che khuất ánh trăng kia.
_Hi.. _ Karasu khẽ cười.
Tôi hơi ngạc nhiên.
Hắn cười vì điều gì nhỉ?
“…………..”
Hoh..Hắn đang ở sau lưng tôi…
Nhanh thật…
Vuốt nhẹ tóc tôi.
_Ta thực sự không muốn mái tóc đẹp như thế này lại bị hư tổn…
Ơ..Không thoát ra được.Tôi đã sơ hở.Tức thật.
Đôi bàn tay dài lạnh băng của hắn quàng qua cổ tôi.
Hắn định làm gì thế này?Muốn giết ta sao??
_Đừng sợ.Ta đã nói là sẽ không làm gì ngươi.Ta sẽ đợi đến ngày mốt….
Hắn cười thành tiếng..
Tôi phải phản kháng..Không thể như thế này được.
Nắm lấy tay hắn.Cố gắng đẩy hắn ra..
Hắn thật mạnh..Và tôi gần như chẳng làm gì được…
Phải chăng thân xác con người quá yếu đuối..?
Hắn gục đầu …Mái tóc rủ xuống mắt và vai tôi..
Tóc hắn dài thật,mềm mại.
Cảm giác thật lạ.
Hắn buông tôi ra…Nâng nhẹ một lọn tóc của tôi…hôn nó…
Giữ trong tay những sợi tóc đỏ…
Nhày qua một bên…
_Ngươi…
_Ta rất thích ngươi.Kurama. _ Karasu nói-bằng một chất giọng hơi khác.Nó không lạnh lùng,tàn ác. Nó…nghe như một loại âm nhạc nào đó.
Hắn thích tôi ư? Thật nực cười.Chỉ hơn một ngày nữa tôi và hắn sẽ phải quyết đấu sinh tử .Và bây giờ hắn bảo hắn thích tôi.
Gió lại tiếp tục thổi nhẹ, đưa đẩy đám mây nằm chặn ánh vầng trăng…Trong cái ánh sáng huyền hoặc ấy,Karasu thật nổi bật….Thật đẹp…
“…………..”
Hắn lại đang ở bên cạnh tôi..
Làm sao có thể…?...
Hắn..Cả hai tay…nắm lấy tay tôi…
Tôi…Sợ hãi ư? Cũng có….Nhưng ngại ngùng??Cũng có….
Và xen lẫn chút cảm giác yêu thương…
Bàn tay hắn- vẫn lạnh -nhưng………
Tôi thoáng nghĩ sẽ chống cự…nhưng chỉ thoáng chốc…
Có lẽ không nên….Cứ như thế này…
Ở một bãi cỏ,xung quanh là những hàng cây…Không có ai ngoài tôi và hắn.
Trăng cùng ngàn sao vẫn ở đó , yên vị trên bầu trời , lấp lánh lung linh…
_Ngươi rất giống một người con gái. _ Karasu bảo,giọng nửa như mỉa mai , nửa như khen tặng.
_Ngươi có ý gì?
Tôi phải bình tĩnh lại.Hắn là kẻ thù và tôi phải hạ hắn.Tôi sẽ phải đánh bại hắn.
Nhưng…..
_Ta sẽ đánh bại ngươi. _ Tôi nói.
Hắn quàng tay ôm lấy tôi.
_Thật sao?
Gió thổi mạnh hơn.Tiếng rì rào văng vẳng những hàng cây.
Không lạnh lẽo,nó ấm cúng…..Trong vòng tay của hắn,thât ấm áp….
Nắm lấy tay hắn….
Tôi làm sao thế này? Thật yếu đuối…Nhưng….
Tôi muốn cuộn tròn trong lòng hắn….Cảm giác như muốn được chở che…
_Ta rất thích ngươi. _Hắn nói, trầm giọng _ Thật tiếc khi phải “kết thúc” ngươi.Ta muốn ngươi ở đây với ta…Đêm nay…
Không kháng cự được.Hắn không cho tôi cơ hội từ chối.Và nếu có,tôi chắc cũng không làm thế…
Hắn ngồi xuống,cười.
Tôi dựa vào vai hắn,cảm nhận được cảm giác êm ái,nhẹ nhàng.
Hắn quàng vai tôi.
Trăng đêm nay thật đẹp.
Trên thảm cỏ xanh mượt đang hoà trong màn đêm…
Hắn nằm trên cỏ.
Ôm tôi…
Hướng đôi mắt đen thăm thẳm,nhìn tôi.
Hắn gỡ chiếc mặt nạ luôn che nửa khuôn mặt hắn.
Gương mặt đẹp,thật sự đẹp tuyệt vời.
Khi những lọn tóc dài xoà xuống….
Khi nụ cười băng giá tàn nhẫn trở nên hiền hoà….
Vuốt nhẹ dọc gương mặt thanh tú ấy…
Hắn nắm tay tôi,kéo tôi vào thật gần.. .
Tôi cảm nhận được từng nhịp tim , hơi thở của hắn…
Và hắn cũng như thế.
Tôi lo sợ khi nghĩ hắn đang biết rằng tôi hồi hộp,sợ hãi…
Nhưng…..
Nép mình trong lòng hắn…
Gió rãi nhẹ nhàng.Cỏ cây lay động.
Chỉ tôi và hắn mà thôi.
Ấm áp,thật thoải mái….Cảm giác được bảo vệ chở che.
Tôi đã quen với việc giúp đỡ và bảo vệ người khác…
Quên đi cảm giác cần được bảo vệ.
Tôi đã trở thành Shuuichi…
Chỉ vì thất bại,vì bị truy sát…
Vì chẳng ai bảo vệ..
Hơi ấm lan toả…
Nhìn lên khuôn mặt của kẻ thù…
Hắn hôn nhẹ lên trán tôi…thật nhẹ nhàng…
Trán tôi như nóng ấm…
Tôi ngượng ngùng….
Đêm nay,tôi muốn quên đi tất cả.
Sự tỉnh táo mà tôi luôn giữ…cố giữ..
Những suy nghĩ,mưu tính về mọi thứ…
Những trận đấu đang chờ tôi đâu đó..
Yêu quái, loài người…
Kẻ thù…
Gia đình
Chỉ muốn chút bình yên..... Được hắn chở che….
Tận hưởng những cảm giác êm đềm…
Chỉ hơn ngày nữa,tôi và hắn,một trong hai sẽ chết.
Vì chuyện phải thế thôi.
Nhưng bây giờ…tôi muốn bên hắn…
_Ta thích nhìn ngươi như thế này.
Hắn ngắm tôi nãy giờ sao?
Mỉm cười.
Siết chặt…..
Giấc ngủ nhe nhàng đến…Không kèm theo âu lo mộng mị…
Đơn giản là cố gắng giữ chặt Karasu,…nhắm mắt lại…
Hắn cũng ngủ….có lẽ chưa…nhưng hàng mi dài đã nhắm lại….
Tôi cũng vậy…
Trăng mãi rải rắc ánh vàng….
Sao mãi nhấp nháy trên cao…
Gió mãi thổi đùa với cây lá…
Cứ như thế….
“……….”

Tờ mờ sáng..
Khi mặt trăng trở nên mờ ảo…
Khi những ngôi sao đã đi về chốn nào….
Thức dậy .
Karasu đã dậy trước…
Vẫn nằm đấy.
Đã đeo mặt na…
_Dậy rồi à?
_Huh..
Hắn nhìn tôi.
Đôi mắt sắc bén,dù ấm áp.
Tôi hiểu rằng ngày mai hắn sẽ lại là kẻ thù.
_Gặp lại sau. _ Karasu nói.
Và hắn đi , nhanh như làn gió thoảng.
Tôi đứng đó ,nhìn theo hình ảnh mất hút khi nào…
Tôi sẽ đánh bại hắn.
Cảm giác xao xuyến…..
Youko sẽ hạ hắn……
Nhất định có thể….mà…
Buổi sáng lặng lẽ trôi qua với ánh nắng chập chờn của mặt trời bị mây che lấp,thỉnh thoảng loé lên rồi lại trốn đi mất dạng….
Gần như với cơ thể của Shuuichi tôi không thể thắng Karasu..
Youko Kurama….

No comments:

Post a Comment