Sunday, May 30, 2010

30-05-10

Sinh nhật ♥

Lotte

Bỏ quên

Ngọc

Yêu.

Baka.

Vũ Nương ?!

Friday, May 28, 2010

29-05-10


Yoochun - Bolero PV

1. Tommorow is my birthday. I'm going to be fifteen ~

2. Anh hai tặng cho ipod mới.



Và mình chứa toàn Johnnys ' '

3. Blog mới.

Tumblr

Vox

4. Sẽ cố gắng làm thêm sub. Trans Ooku.

Thursday, May 20, 2010

20-05-10




1. Anh hai về *tung tăng

2. Hôm nay trời nóng 42 độ. Nóng đau môi.

3. Mình cảm thấy khó chịu với bà dì của mình.

- Có thực sự là bà ấy không nhận ra rằng mình luôn khó chịu với bà ấy khi bà ấy dùng máy mình không ?

- Và, ờ, người nhà, ờ. Mình chưa suy nghĩ đến điều này. Bà ấy là bạn, ờ bạn tốt. Còn dì cháu gì thì mình không biết đâu.

- Mình chỉ thương bà ta dc 1 ngày sau đó ghét 1 tuần là thế nào ?

- Cảm giác rất khó chịu.

- Nếu bà ta là người thừa, thì sao ?

- Nếu thực là thế, thì hiện tại, mình ko cảm thấy gì sất. Có lẽ tí nữa sẽ hối hận, nhưng cũng còn tùy.

- Ôi nhảm ~

4. Nóng...

Sunday, May 16, 2010

16-05-10



Đây là Nino, người mà ta đang ngưỡng mộ, fan-girl, và yêu thương xD



Well, well, well. Mình sẽ không bao giờ thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn này ~

1. Mình GHÉT bà dì của mình.

2. Mình GHEN TỊ với bà dì của mình

3. Bà dì của mình làm mình VÔ CÙNG bực mình.

4. Thể nào rồi 2 3 ngày sau mình cũng trở lại bình thường với bả.

5. Mình tức vì tại sao mình lại ghen tị tị nạnh hiềm khích. Mà đã thế thì tại sao lại quên trong vòng vài ngày ?

6. Mình thật là vô dụng khó ưa.

7. Ờ, ghét thật.

8. Tại sao mình không thể sống như Nino nhỉ ? "Vì em biết là em không thể thắng dc họ, nên em không cảm thấy ganh đua gì cả". Dù mình cũng biết mình sẽ KHÔNG THỂ thắng dc bà dì ấy.

9. Phấn đấu như Nino nào, em gái. Em rất yêu anh ấy mà.

10. Thơ của mẹ. (Vì đoạn thơ hay bài thơ đều ko hợp, nên thơ thôi vậy.))

Mưa lạnh
Hồn lạnh
Mưa tạnh
Hồn chạnh buồn
Mưa luồn qua cửa
Mưa làm tắt lửa
Lửa hồng ấm trong ta.



H2


Viết trong những ngày bão tố mà ta đây chưa có mặt trên đời.


11. Ninomiya-sama muôn năm. Anh là kim chỉ nam của đời em.

Friday, May 7, 2010

[Pre-Review] Ryusei no Kizuna (2008)

Ryusei no Kizuna - Lưu Tinh Bán - Ties of Shooting Stars - Mối dây liên kết của sao băng.



Tựa Jap: 流星の絆
Tựa Romanji Ryusei no Kizuna
Thể loại: Suspense, bonds, comedy
Số tập: 10
Viewership ratings: 16.3 (Kanto)
Broadcast network: TBS
Broadcast period: 2008-Oct-17 to 2008-Dec-19
Air time: Friday 22:00

Theme song: Beautiful Days by Arashi
Insert song: ORION by Nakashima Mika

Sơ lược: "Khi chúng ta trờ thành người lớn... Chúng ta sẽ giết hắn. Cả ba chúng ta sẽ giết hắn." Koichi, Taisuke và Shizuna là ba anh em. Cha mẹ họ bị giết hại dã man khi họ đang học tiểu học, và họ quyết tâm báo thù cho cha mẹ. Mười bốn năm sau, kế hoạch trả thù của họ đã khiến họ tìm thấy rất nhiều sự thật. Và một tiết lộ gây sốc dẫn đến mop6t5 cái kết cảm động. Họ sẽ như thế nào ? Ba anh em đã sống cuộc đời họ chỉ vì mối ràng buộc của mình ?

Bảng liên hệ:



Source: Drama wiki

-----

Preview, Review, link download OST phía dưới. Vì đương nhiên là sẽ có spoil, nên đừng xem nếu bạn không muốn.

Và xin hãy xem. Đối với cá nhân tôi, nó thật sự tuyệt vời.



OST Download

Preview

♥ Về cốt truyện:

- Mở đầu phim là câu chuyện về ba anh em khi bé. Một ngày nọ, có sao băng rơi. Ba đứa trẻ trốn khỏi nàh giữa đêm để xem sao băng. Khi chúng trở về, cha mẹ chúng bị giết chết bằng dao.

- Taisuke đã thấy một người đi ra từ cửa sau nhà. Bằng chứng duy nhất ở hiện trường là một cây dù bằng nhựa trong, không dấu vân tay.

- Khi đó, Koichi 12 tuổi, Taisuke 10, Shizuna 7.

- Mười bốn năm sau, ba anh em nhà Ariake, bằng cách nào đó, vẫn sống.

- Ba anh em đã bắt đầu đi lừa gạt người khác để lấy tiền. Nhờ vào trí thông minh của Koichi, tài diễn xuất của Taisuke và Shizuna. Số tiền tăng từ 300.000 yên lên đến 2.000.000 yên. Và cuối cùng, mục tiêu là 10.000.000 yên.

- Nhưng họ đã không đạt được mục tiêu cuối. Không phải vì không đủ sức, mà vì phát hiện ra, cha của mục tiêu cuối có thể là người đã giết cha mẹ họ.

- Và, cái kết có hậu, rất cảm động.

♥ Về nhân vật:

Ninomiya Kazunari - Ariake Koichi.


Review

Lý do down drama này về xem là vì nhân vật chính do Nino thủ vai. (Nino là idol số một của tôi, ít ra là hiện nay). Ừ, tôi chỉ biết đến anh qua nhạc và show. Tôi chưa thực sự xem phim của anh đóng lần nào (Saigo no Yakusoku không tính, cái đó ngắn quá). Rồi thì thấy phim này có vể hay hay + OST là bài Beautiful days của ARASHI (ARASHI là số một xD, và bài này có PV rất hay. Tôi rất thích nó) + có cả Ryo (người đã kéo tôi đến với jpop lol) nên chọn drama này.

Khi xem 4 tập đầu, tôi đã cảm thấy rất thích. Đến mức sau đó xem phim khác không vào đầu được chút nào. Nino xứng đáng đoạt giải Best Actor cho phim này a.

Những đoạn hài kịch rất buồn cười. Tới mức cười lăn lộn nắc nẻ trên ghế. Những đoạn buồn buồn một tí thì cái bản mặt tự kỷ của Nino thật sự quá hợp.

Đặc biệt là, không hề muốn bỏ một giây nào cả. Thi thoảng cũng Pause để làm gì đó, nhưng tuyệt đối không bỏ. Và khi đã xem thì khó rời mắt ra được. Có lẽ vì quá ngắn (10 tập là ngắn mà) nên không có cảnh nào là chán chê cả. Tất cả đều ý nghĩa.

Đi sâu vào câu chuyện một chút nào.

Koichi, Taisuke và Shizuna Ariake là ba nhân vật chính. Và dù hai trong số đó là hai idol nổi tiếng mà tôi có tìm hiểu qua, thậm chí tìm hiểu kỹ, nhưng khi xem drama thì tôi không nhận ra họ nữa. Cảm giác rất thật. Thật đến nao lòng.

Mở đầu bằng câu "Khi chúng ta lớn lên, chúng ta sẽ giết hắn."

Sau đó là bài "Beautiful Days".

Thực sự nực cười đáng sợ. Vì "giết người" và "những ngày tươi đẹp" chả dính dáng liên can gì đến nhau hết. Nhưng mà nghe kĩ lại, thì phù hợp với nhau kinh khủng. Vì được tạo ra cho nhau.

Khi Koichi bắt đầu vụ lừa người đầu tiên, mặt anh ấy lộ vẻ thích thú thâm hiểm khó dò. Anh ấy tận hưởng cảm giác đó. Taisuke là một đứa em baka, ba ka dễ thương và yêu anh em của mình. Shizuna rất xinh đẹp.

Những vụ lừa tiếp tục. Từng kẻ từng kẻ một đều rất đặc biệt. Những kịch bàn được dựng nên hoàn hảo. Tài diễn xuất của hai người em nhỏ.

Mỗi khi Koichi lôi ra một thùng các-tông nhỏ, bảo Taisuke học đi là lại cảm thấy rất buồn cười. Taisuke, để đóng tròn vai diễn của mình, phải học về tiền tệ, việc làm, chính khoán, đá quý, ... Đến lúc kiểm tra về mặt đá quý, anh đã nói một bài đầy nghệ thuật y như chuyên gia về mấy viên kim cương giả. (Siêu hài đa).

Vụ lừa cuối cùng trước khi giải nghệ, là lừa một người mà Koichi không ưa. Những kẻ đáng thương trước đó đều là người Shizuna ghét, chỉ có người cuối là Shizuna không ghét. Mà hóa ra, cô đã yêu hắn ta.

Và hắn ta, là con trai của kẻ mà Taisuke bắt gặp đêm cha mẹ họ bị giết.

Những đấu tranh nội tâm của Shizuna, vì không được yêu con trai của kẻ thù. Vì hai anh trai của mình.

Những dằn vặt của Taisuke, vì có lẽ đã nảy sinh tình cảm với Shizuna. Bởi Shizuna không có quan hệ huyết thống với hai anh em. Taisuke quan tâm đến Shizuna, và yêu Shizuna như một người anh, có thể hơn một tí, nhưng cuối cùng cũng đã trở về như những ngày còn cha mẹ. Là anh em.

Và Koichi, quyết tâm trả thù của anh. "Khi cậu gặp được kẻ sát nhân, cậu sẽ làm gì?" Anh trả lời "Giết hắn." Anh là người phát hiện cha mẹ mình đã chết. Máu lênh láng trên tatami. Anh cõng bé Shizuna trên lưng, không khóc. Khi được đưa tới học viện Thánh George, anh mới khóc. Koichi 12 tuổi khóc thật nhiều. Sau đó, là 14 năm sống trong thù hận, vì thù hận mà sống.

Ba anh em nương tựa vào nhau, vì kẻ sát nhân, vì thủ phạm, vì đã không còn một người thân nào cả, vì không còn biết tin vào ai.

"Cha tôi, đã bị giết chết." - Koichi đã nói thế, với nụ cười thật buồn, mờ mờ sau làn khói của nồi cà ri.

Khi Koichi và Taisuke nói cho Shizuna biết, rằng cô và họ không phải là anh em ruột. Shizuna buồn thật buồn.

"Anh lại như thế đầu tiên."

"Ne?"

"Anh lại mang cái vẻ mặt buồn bã ấy đầu tiên. Người phải buồn là em cơ mà."

"Anh thực sự là kẻ tệ hại."

"Mình thực sự là kẻ tệ hại."

Koichi bước vào quán cà ri với đôi mắt hoe đỏ, và Sagi hát "Người khóc là tôi ha. Bạn đã nói là cố giấu sự yếu đuối cũng không làm tôi thêm mạnh mẽ. Vì bạn đã nói thế, nên tôi tin."

Bài ORION thực sự quá hay.

Thủ phạm, là người mà Koichi, Taisuke và Shizuna tin tưởng. Là người đầu tiên sau 14 năm thù hận triền miên, họ tin tưởng. Và quyết tâm "Cả ba chúng ta sẽ giết hắn." trỗi dậy đau đớn trong lòng Koichi, Taisuke và Shizuna. Nhưng nhất là Koichi.

Sân thượng quán cà ri.

Koichi đối mặt với kẻ mà anh vừa nhận ra, là người đã giết chết cha mẹ mình. Cũng thật không may, là người anh tin tưởng và tựa cậy.

"Thủ phạm đã mắc một sai lầm. Một sai lầm rất to lớn."

"Hắn đã để cho con trai của nạn nhân thấy được thói quen ấy, đề rồi đứa con ấy có thể hiểu được sự việc 14 năm sau."

"Này, vì sao?"

"Tại vì sao ông lại giết cha mẹ của chúng tôi ?"

Koichi khóc trong đau đớn và thất vọng. Thất vọng đến tuyệt vọng. Trong lúc vẫn luôn miệng hỏi "Tại sao?" "Tại sao?". Anh muốn biết được vì sao mình lại mất cha mẹ, lại là trẻ mồ côi, lại sống lay lắt vào hai người em, lại chỉ sống vì muốn tar3 thù.

Thủ phạm, cũng là một kẻ đáng thương. Là kẻ yếu, và kẻ xấu. Đối mặt với đứa trẻ mà ông ta đã giết đi một nửa, đã cướp mất mái nhà, ông ta chỉ im lặng. Ông ta, trong một khoảng thời gian, đã thực sự yêu mến những đứa trẻ này. Có lẽ...

"Vì tiền."

"Vì món cơm Hayashi còn dễ chấp nhận hơn. Tiền ư? Tiền thì ai mà chẳng có? Tại sao lại là cha tôi? Là bất kỳ ai cũng được mà? Tại sao lại là cha tôi? Là bất kỳ ai cũng được phải không?"

Và tôi đã khóc. Khi xem đến đây, mặt tôi chuyển sang cái hình dạng méo mó khó coi chuẩn bị để khóc, rồi cứ thế mà khóc. A..Tiền thì ai mà chẳng có? Vì nó giết người là được sao?

"Đáng lẽ, tôi nên làm việc này sớm hơn. Ngay đêm đó, trong suốt 14 năm nay, hay cái ngày mà con trai tôi qua đời, hay ngày mà ba người các cậu nói chuyện với tôi ở đây, đáng lẽ tôi phải làm thế này."

"Đừng trở thành một người như tôi nhé."

Và những ngôi sao băng trên bầu trời. Ba đứa trẻ, ba thanh niên đã mong muốn biết bao được cùng nhau nhìn thấy. Vậy mà, khi cả ba cùng ngước nhìn lên và thấy được cảnh tượng đó, chẳng có ai vui vẻ cả.

"Đừng giỡn chứ, sao lại là lúc này ?"

"Không thể nào. Em đã rất muốn được thấy, nhưng sao em chẳng vui tí nào?"

"Chúng ta lúc nào cũng vậy. Chúng ta rất muốn được thấy. Vậy mà khi thấy được, lại là lúc như thế này đây."

Những đôi mắt đầy nước và những cõi lòng dậy sóng. Cảm giác đó thật đau đớn. à Koichi nâng cao nòng súng.

"Anh sẽ giết ông ta."

"Hãy để em giết ông ta."

Và cuối cùng là

"Ông sẽ sống."

"Dù cho có phải đau đớn hơn cái chết, ông vẫn phải sống."

Koichi, đã phải đấu tranh như thế nào? Để có thể tự bỏ đi mục đích sống duy nhất của đời mình, như thế ?

Những thù hận đó, lại có thể được bỏ qua, sao ?

Âu cũng là mối quan hệ giữa con người với con người. Thực sự là rất phức tạp. Nhưng vẫn còn đâu đó cái tốt đẹp.

Taisuke muốn đi tự thú, muốn đền tội của mình, rồi sẽ sống tiếp cho tốt.

Nhưng người đi tự thú là Koichi. Hai năm tù. Cái dáng vẻ của anh ấy trong tù thật không khác. Thật sự là anh ấy. Koichi - người luôn buồn trước khi người khác buồn.


[writing...]