Monday, August 31, 2009

Lâu rồi không gặp




Ý cái câu trên là nói về cảm giác. Chẳng hiểu vì sao lại thấy cảm giác khó chịu của vài ba năm về trước.

Nhưng lần này, nó làm mình đau đớn hơn một tí, nhưng mình biết cách chịu đựng nó nhiều hơn. Và đã cảm thấy bình tĩnh hơn xưa.

Nhưng khó chịu thì vẫn khó chịu. Và buồn thì vẫn buồn. Cuối cùng thì cũng chẳng khóc được. Cổ tay có vài vết xước đo đỏ. Không có máu. Và thế nghĩa là đã biết kềm chế, và biết suy nghĩ.

Ây da, biết nhiều thứ và quên còn nhiều hơn.



Dù vậy thời gian vẫn sẽ qua.



Mình có chỗ giống mẹ. Một trong những chỗ không quan trọng là mình biết tự giảm những nhu cầu của mình. Nên giờ chả biết mình đang cần gì đây ?

Saturday, August 8, 2009

Tuyết - Maxence Fermine




Cảm giác kì lạ nha.

Một ngày hôm nay nào đó, mình cảm thấy hẫng. Cảm thấy không muốn/phải làm việc gì cả. Không có ai/gì để nói. Và bỗng bắt gặp cảm giác lâu rồi không gặp.

Muốn đọc sách.

Hôm nọ có đi nhà sách, cốt là để mua quà cho bạn. Có mua dư một cuốn cho bản thân.


Tuyết

Maxence Fermine.


Cảm giác rất lạ. Và màu trắng.

Về một nhà thơ, hứa với cha rằng sẽ chỉ viết đúng bảy mươi bảy bài thơ khi đông đến. Thời gian còn lại trong năm, anh ta không viết.

Về một nhà thơ biết yêu, làm tình, cảm thấy hạnh phúc.

Và những bài thơ haiku lác đác những chương đầu.


Không thấy rõ nước Nhật lắm đâu, thấy cái phần trong trắng nhẹ tênh của nó thôi. Về một con người, mấy sợi dây, một đống tuyết và một mớ tình yêu.

Màu sắc, ẩn hiện và phôi pha. Cho đến khi chỉ còn màu trắng.



Khuyên nên mua nếu bạn có tiền. ' '


Lạ quá.