Saturday, February 6, 2010

Cửu Nhất Thành tình sử - Chương 2




Cửu Nhất Thành tình sử


Đệ nhị chương


Y nghe mùi trầm hương thoang thoảng, cảm thấy rất dễ chịu. Nhưng chỉ được một lát, rồi y bỗng nhớ đến bạch y nhân kia. Y cố gắng động đậy nhưng không được. Cơ thể y nặng như đeo chì. Y để ý thấy mình đã thay trang phục. Áo lụa mềm mại dễ chịu không tả được.

Thiên Trang vén tấm màn, nhìn thấy Bảo quyên đang ngồi ở giữa phòng, lớn tiếng với ai đó. Thiên Trang lúc này mới nhớ khi nãy mình còn ở bờ hồ, trong vòng tay ấm áp của Bảo Quyên, sao giờ lại nằm trong căn phòng này ? Y nhất thời hoang mang lo sợ.

Bảo Quyên đang ngồi ở giữa phòng, lớn tiếng quát nạt ai đó. Người đó chỉ quỳ gối dưới sàn yên lặng, không một lời hồi đáp. Quyên càng lúc càng giận dữ, ném bình trà trên bàn xuống. Người kia cũng không né tránh. Sau cùng, Quyên cất tiếng lãnh đãm :

- Ngươi ra khỏi đây.

Nguời kia cúi đầu thật thấp, rồi từ từ đứng dậy lui ra khỏi phòng. Dù Thiên Trang chỉ thấy lờ mờ nhưng y cũng cảm thấy xao xuyến. Bảo Quyên khi tức giận vẫn mười phần xinh đẹp. Rồi y thấy Bảo quyên đứng dậy.

- Ngươi đã tỉnh rồi à ?

Thanh âm ấm áp như ở bên bờ hồ làm Thiên Trang rung động. Y thấy Bảo Quyên đối với y rất ân cần, hơn hẳn người khi nãy. Đọan Bảo Quyên ngồi xuống bên giường, nắm lấy tay y vuốt ve, y gần như chìm đắm trong hạnh phúc. Tuy vậy, chút lý trí còn sót lại trong người y làm y hỏi :

- Các hạ đưa ta đến đây làm gì ?

Quyên cúi xuống nhìn Thiên Trang. Hai chóp mũi chỉ cách nhau không đầy một tấc. Hơi thở ấm nóng của Quyên làm Thiên Trang đỏ bừng mặt. Y cũng tranh thủ cơ hội ngắm nhìn Quyên. Càng ngắm càng yêu. Bảo Quyên quả là một mỹ nam khuynh thành bại quốc.

- Ngươi cứ gọi ta là Bảo Quyên.

Quyên vừa nói vừa vuốt ve gương mặt của Thiên Trang, miệng mỉm cười rất chi xinh đẹp. Tim Thiên Trang đập loạn cả lên, rộn ràng hơn cả tiếng trống múa lân ngoài kia. Y cố gắng ngồi dậy, thuộc mê đã tan gần hết nên không mất nhiều công sức. Bảo Quyên lại tiến gần về phía y hơn.

Dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn ấy giờ đã làm cho Thiên Trang hoàn toàn mất hết tự chủ. Y nắm lấy bờ vai nhỏ của Bảo Quyên, đểy Quyên ra. Cổ áo của Quyên trễ xuống, để lộ làn da trắng như tuyết. Thiên Trang ngẩn ngơ trước mỹ nhân trước mắt mình, rồi mỉm cười. Rõ ràng là có ý đồ không tốt, đôi mắt ánh lên vẻ gian tà.

- Quyên nhi, người có dụng ý gì đây ?

Bảo Quyên ngả vào lòng y. Cảm giác ấm áp thật hiếm hoi. Y sống lang bạt đã năm năm. Bên cạnh không có một người nào. Trong lòng cô quạnh chỉ nghĩ đến Bảo Ngọc tiểu thư. Nhưng nàng ta lại ở xa cách phương trời, vả lại, nếu có gặp mặt cũng chẳng thể nào chạm tới.

Còn trước mắt y bây giờ là một kiều nam hoàn mỹ. Xinh đẹp và ôn nhu. Y vuốt ve Bảo Quyên, trong lòng cảm thấy hạnh phúc.

- Này, Ta không nhớ mình đã cho phép ngươi gọi ta là Quyên nhi. – Bảo Quyên nói, giọng giận dỗi. Gương mặt thanh tú lại thêm phần xinh đẹp. Thiên Trang không cầm lòng được, ôm chặt lấy Quyên.

- Ta tự cho phép mình, đâu cần phải hỏi ý kiến của Quyên nhi.

- Ngươi thật là to gan.

- Thì có sao ?

Quyên cười nhếch mép, dựa vào lòng Thiên Trang. Y ôm lấy hình hài xinh đẹp, nhìn thật lâu vào đôi mắt màu trà sâu thẳm. Bảo Quyên chỉ trạc tuổi y nhưng vẻ phiền muộn lại hằn sâu trong mắt. Dường như không có một phút giây nào đôi mắt ấy bình an. Vẻ đẹp náo động ấy thật đặc biệt, khác hẳn với trông mắt màu lục trong veo của Bảo Ngọc.

- Người đang có chuyện buồn ? – Thiên Trang hỏi.

- Không.

- Hay là nguời chưa bao giờ vui vẻ ?

- Nói như thế cũng không hẳn là sai.

- Tại sao người lại chú ý đến ta hả Quyên nhi ?
- Bời vì ngươi trông cũng rất buồn.

- …

- Và ngươi rất đẹp.

Quyên nói mà không nhìn y. Y cảm thấy Quyên như xa cách lắm. Dù hơi ấm châu thân vẫn ở cạnh bên mình. Y tự nhủ rằng dù cuộc đời y có sóng gió đến đâu, cũng không buồn bã như đôi mắt màu trà ấy.

Từ nhỏ, Bảo Quyên đã không được phụ mẫu yêu thương. Cuộc sống của Quyên chỉ như một trò chơi. Mọi thứ đều lạnh nhạt và chán chường. Quyên không tìm thấy được niềm vui trong vàng bạc châu báu, trong quyền lực mà phụ thân ban cho. Bời thế, có nói cuộc đời không chút vui vẻ, cũng không sai.

Thiên Trang vốn bị phụ mẫu ghẻ lạnh. Sống nương tựa vào sư phụ. Nhưng cuộc đời y không hề bằng phẳng. Không biết bao nhiêu lần y muốn tự kết liễu cuộc đời ngang trái này của mình. Nhưng số y chưa tận, lần nào cũng có hảo nhân cứu mạng. Y vẫn phải tiếp tục sống với những vết thương sâu thẳm trong tim không bao giờ lành lại.

Quyên chợt nhìn thấy Trang bên bờ hồ Trương Huỳnh, nỗi đau thương mà cả hai phải chịu đựng đã kéo họ lại gần bên nhau. Như những kẻ đồng cảnh tìm về bên nhau để chia sẻ. Không phải tình cảm sâu đậm khắc ghi, nhưng là tình cảm keo sơn bó buộc. Như bấu víu vào nhau để sống tiếp trong cõi đời này.

Trong gian phòng lớn sang trọng nhất nhì Cửu Nhất Thành, có hai con người đang trao đổi với nhau tình yêu nhạt nhòa và nỗi buồn sâu đậm. Những tiếng động của hoan tình nối tiếp nhau. Họ tìm thấy sự an ủi nơi nhau mà không hay biết rằng, ở ngay ngoài cửa, có một con người đang đau đớn.


Kết chương.

2 comments:

  1. Epic =))

    Tao đang chờ mày với Hoàng đế xuất hiện =))

    ReplyDelete
  2. Fufufufufufu ~~~


    Dĩ nhiên ta cũng trông chờ màn quan trọng lắm chứ , fufufufu ~~~~


    Cơ mà ta ko làm uke của Hoàng đế đâu *sniff* , vì ... vì ... vì lùn quá ta ko có hứng =))


    Dù sao cũng cảm ơn rất nhiều , mong chap tiếp :-*

    ReplyDelete