Friday, February 5, 2010

Cửu Nhất Thành tình sử - Chương 1




Cửu Nhất Thành tình sử


Đệ nhất chương


Mấy hôm nay người dân Cửu Nhất Thành kháo nhau rằng Hoàng đế sắp hạ cố đến đây. Thành chủ Thiên phúc đã ra lệnh trang hoàng lại thành. Người ta treo đèn kết hoa giăng đầy. Không khí quả rất nhộn nhịp. Với cả sắp đến Tết, dân chúng kéo nhau ra đường sắm sửa càng làm cho thành thêm nhộn nhịp.

Cả thành đều đang rất vui vẻ, chỉ trừ có một người, đó là một lữ khách ăn vận rách rưới đi lang thang dọc chính lộ của thành, miệng lẩm bẩm điều chi không rõ. Y đi đứng lảo đảo như say rượu. Thi thoảng lại vấp té, rồi phủi bụi đứng lên. Rồi y ngừng lại, ngước mắt nhìn lên trời, cảm thán:

- Thật là một ngày đẹp trời a…

Rồi y ra bờ hồ Trương Huỳnh, nằm lên bệ đá, lôi từ trong túi ra một cây trâm ngọc, ngắm nghía mãi. Khách qua đường nhìn thấy y, ban đầu thì có ý tránh né, nhưng sau khi thấy nhan sắc của y thì lại sinh ý tò mò. Y tuy rách rưới nhưng gương mặt lại vô cùng thanh tú. Sống mũi thẳng, đôi môi đỏ hồng. Nói là đệ nhất mỹ nam thì không phải, nhưng cũng đủ mê hoặc lòng người.

Lữ khách ấy chính là Thiên Trang hiệp khách. Y vốn là người văn võ song toàn nhưng lại không màng danh lợi. Năm tuổi đã bái biệt sư phụ. Mười tuổi đã đi lang thang tận hưởng cuộc đời không chút vướng bận.

Đó là y nói vậy. Thật ra y đi lang thang khắp nơi giang hồ là để có thể quên đi người y yêu dấu. Nhưng càng cố quên thì lại càng nhớ, để lại trong y một nỗi sầu không bao giờ phai nhạt.

- Bảo Ngọc à, nàng sẽ thích cây trâm này chứ ? – Y cất tiếng khe khẽ, hỏi người mà như tự vấn bản thân.

Bảo Ngọc tiểu thư là người trong mộng của y. Nàng là đại tiểu thư Trần gia, với y hoàn toàn không xứng đôi. Nhưng hình bóng của nàng không bao giờ phai nhạt trong trái tim y. Cây trâm ngọc hắn đang cầm là món quá hắn mua tặng cho Bảo Ngọc, nhưng chưa dám đi tìm nàng, nên cất kỹ trong người để thi thoảng lấy ra ngắm nghía.

Thế là y cứ ôm nỗi niềm sầu muộn nằm trên bệ đá đó cả ngày trời.

Trời vừa sập tối thì tiếng chiêng trống vang lên. Thành chủ đã mời một đoàn lân lớn về biểu diễn mừng ngày Tết, và cũng để biểu diễn cho Hoàng đế xem. Tiếng trống rộn rã cả một góc thành. Dù vậy, Thiên Trang vẫn nằm yên bên bờ hồ, hết nhìn cây trâm ngọc lại nhìn mặt nước lấp lánh ánh trăng.

Chợt có một bạch y nhân đến gần y, nhìn ngắm. Có lẽ đã bị nhan sắc của y cuốn hút. Y khẽ đầy lọn tóc rớt xuống vai, trông cực kỳ xinh đẹp. Kết hợp với mặt nước hồ long lánh càng làm y thêm quyến rũ. Bạch y nhân đó từ từ tiến lại gần, miệng mỉm cười. Y nhận biết, nhưng làm như không biết, chờ đợi người kia đến gần. Bạch y nhân cất tiếng:

- Này, mọi người đều đang vui mừng lễ hội, không thì cũng tất bật chuẩn bị cho năm mới, sao người lại nằm ở đây. Phải chăng ngươi có tâm sự gì ?

Lúc này y mới quay qua nhìn bạch y nhân. Ngay lập tức, y không thể rời mắt được.

Bạch y nhân ấy có đôi mắt màu trà dịu dàng, làn da trắng hồ như trong suốt. Mái tóc đen dài được cột lại sau lưng. Đôi môi hồng đỏ mấp máy làm tim y lỡ mất vài nhịp. Đem so với Bảo Ngọc tiểu thư có lẽ còn hơn vài phần. Bạch y nhân có nét đẹp mê mị lòng người, khiến y không thể mở miệng ra mà trả lời câu hỏi.

Bạch y nhân ngồi xuống bên cạnh y. Phong thái quả thực phi phàm thoát tục. Y trong lòng đã nghĩ người này không phải bình thuờng. Bạch y nhân khẽ vuốt lên mái tóc y, mỉm cười:

- Ngươi làm sao thế ? Sao lại nhìn ta trân trối thế kia ?

Thiên Trang bị nụ cười đó bắt mất hồn phách. Chẳng biết trời trăng gì nữa. Đôi môi như cánh anh đào ấy khi mỉm cười thật đẹp biết bao. Y chảy cả mồ hôi lạnh. Cảm thấy như mình sắp mất tự chủ trước con người xinh đẹp này. Y cố gắng nghĩ tới Bảo Ngọc tiểu thư của lòng y nhưng vô dụng. Phải gắng sức lắm y mới bập bẹ được mấy chữ:

- Xin… hỏi, các hạ… là … ai ?

- Ta tên là Bảo Quyên. Còn ngươi ?

- Thiên…Trang…

- Thiên Trang ? Quả là một cái tên đẹp. Vậy, Thiên Trang này, sao ngươi không đi chợ đêm, hay vào tửu quán mà lại ngồi ở bờ hồ lạnh lẽo này ?

- Bờ hồ này tuy lạnh lẽo nhưng không hề nhàm chán.

- Thật vậy sao ?

- Các hạ không thấy ở đây còn có trăng, sao, mây, trời và rất nhiều nước sao ?

Bảo Quyên cười lớn, nhìn Thiên Trang âu yếm. Y vẫn chưa thể rời mắt khỏi Bào Quyên, chỉ biết nhìn chăm chăm, cảm thấy mặt mình đỏ lên dần dần. Gió khẽ cuốn những chiếc lá vàng rơi làm mặt nước xáo động.

- Đúng ! Ngươi nói đúng ! Nhưng vẫn còn chưa đủ. Nơi này quả không hề nhàm chán, nhưng là vì có ngươi.

Bảo Quyên vòng tay ra sau cổ y, kéo vào lòng mình. Tai y áp vào ngực của Bảo Quyên, cảm nhận được lớp bạch lụa mềm mại bên ngoài. Tim y đập như ngày mai y không còn sống nữa. Bàn tay trắng nõn của Bảo quyên vuốt ve mái tóc y tựa như có điện, cộng với cái lạnh của gió cuối đông làm y run rẩy. Bảo Quyên tựa vào đầu y, lấy ra một chiếc khăn tay lụa trắng. Sau đó y không còn biết gì nữa cả.


Kết chương.

1 comment: