Saturday, October 17, 2009

Viết lung tung


Nhằm phục vụ cho sự đau buồn điên loạn thần kinh đang diễn ra trong đầu trong não, buộc lòng phải tìm cái gì đó để viết ra.

Anh, ngồi trên một cành cây. Khung cảnh là núi mờ trong sương và cỏ trải dài đến bìa rừng lá kim.

Cái cây bị cưa trụi cành, không còn lá, trơ thân nghiêng.

Nếu ghép hai cảnh khác nhau, ở hai thời điểm khác nhau, thi thỏang lại tạo cảm giác đau lòng chết người ấy chứ.

Em, nằm bên dưới tôi, môi đỏ. 

Bạn, cười, nhìn tôi.

Và giả sử là bạn nằm đấy, mắt nhắm nghiền. Tôi sẽ sợ đến run rấy mất. Cũng như em, nếu chỉ đơn giản là nhìn tôi và cười, thì tôi sẽ bị ám ảnh mất.

Tôi, nhìn vào gương, tập cười.

Tôi, nhìn anh, ngây thơ.

Và đả có lúc tôi không hề phải học cách lấy lòng kẻ khác. Nếu cái con người vấy bẩn đen đáu này mà ôm anh khi đó, anh có sợ không ?

Buồn nỗi buồn đầu tiên.

Buồn nỗi buồn thứ hai.

Chuyện buồn thì chỉ quanh đi quẩn lại có mấy cái. Tiếc là không bao giờ nó ngừng làm ta đau, cũng như ta đây không đủ sức làm quen với nó.

Nếu bây giờ, tôi làm đau bản thân tôi, anh cũng chả biết đâu, phải không ?

Và anh, nếu đang đau khổ, cũng chẳng nói cho tôi nghe phải không ?

Và đã có khi, tôi nói rằng, tôi chẳng quan tâm gì cả. Nhưng, không thật đâu. Tôi nhớ anh quay quắt và yêu anh thiết tha bằng cả tấm lòng đấy.

đau khớp cổ.

đau răng.

đau lưng.

đau cánh tay.

Và những cái đau thể xác kiểu này không ngừng làm ta chửi thề. Và chợt nhớ cái thề ta không hề biết chửi thề, vì nó làm bẩn miệng ta.

Và ta đã có một miếng be bé của đời, để bù vào phần ta đã bỏ đi.

No comments:

Post a Comment