Friday, October 23, 2009

Viết lung tung 2

Sẽ cố gắng đếm số cho tới khi quên.



.
.
.

Nó ngóc đầu dậy. Tóc lòa xòa. Nó suy nghĩ nhanh và quyết định không thèm hất tóc ra làm gì. Nó nhìn những thứ sau mớ tóc đen thưa thưa. Trời chưa sáng hẳn. Mọi thứ bình thường. Thế là nó khuỵu tay xuống, thả đầu rơi tự do một khoảng thật ngắn, đáp an toàn xuống nệm. Tóc làm mặt nó nóng, dù chân nó đang lạnh. Nó phun tóc ra khỏi miệng. Ngửa người ra nhìn lên trần nhà. Có cái quạt trần đang quay khá nhanh. Nhìn một hồi nó chóng mặt. Nó ngáp một cái rõ dài, nước mắt sống ứa ra. Nó không quẹt đi. Chỉ nhắm mắt lại. rồi nghiêng qua một bên, ngủ. Chân vẫn lạnh nhưng nó kệ đời. Lạnh cỡ này muỗi nó còn không chết nữa là. Nó sẽ ổn thôi.

Sau đó năm phút, nó lại chống tay dậy. Nhìn cái đồng hồ một cách ngán ngẩm. Từ trong lòng nó dậy lên mong muốn là mình nhìn sai, hay đồng hồ chết. Khổ cái là nó đã đeo kính lên nên có muốn nhìn sai cũng chả được. Và trời cũng sáng hơn một chút. Nó đâu tranh tư tưởng một chốc, rồi bật dậy. Lúc lắc cái đầu. Tóc nó rụng. Nó chớp mắt mấy cái, cố gắng ngáp được một cái. Nước mắt sẽ làm nó tỉnh táo hơn chút. Ngáp được rồi thì nó bò ra khỏi mùng, quơ lấy cái áo, mở cửa, đi đánh răng rửa mặt.

Nó cởi quần nhanh chóng gọn gàng với tốc độ của một người bình thường. Nhưng nó có thói quen giữ lại cái áo, hay cái váy chứ không lột trần bản thân ra khi mới dậy như thế. Nó vào phòng vệ sinh, đi vệ sinh, ngồi dậy giật nước, kéo áo, hay váy lên cao để khỏi ướt khi nó rửa chân. Rồi lấy tuýp kem đánh răng, nặn kem ra một lượng luôn dư. Nó chải răng theo thói quen. Vừa chải vừa nghĩ bâng quơ gì đó. Rồi mở vòi lấy tay vốc nước súc miệng. Nó thấy cái ca hơi to so với miệng nó. Xong thì đứng ngắm nghía bàn thân trong gương. Khen thầm là nó đang tuổi thanh xuân đẹp đẽ, rồi ra khỏi phòng. Nó cởi nốt cái áo, hay váy. Rồi thay đồng phục.

Hết mười lăm phút.

Ngày nào cũng thế.

Đời học sinh mà.

.
.
.

"Mày biết là tao yêu mày mà."

Nói xong, cái bóng người bé nhỏ bị che lấp bởi thân hình to lớn. Cảm giác lúc đó, ngoài những khoái cảm bình thường, còn có chút ấm áp. Xung quanh xám xám, trăng trắng, lạnh lạnh. Mờ nhạt và phôi pha. Tiếng động nghe hoài đã nhàm tai. Dù vậy vẫn phát ra, đứt quãng.

Và cái bóng bé nhỏ, đầy những vết thương, đau đớn, cười nhạt. Tiếp tục đau đớn. Nhưng đã bớt lạnh nhiều. Đời của nó đẹp hơn chăng ?

"Mày im đi, đừng khiến tao chửi thề ngay lúc này."

"Nếu mày yêu tao, tao đã không thế này rồi, thằng khốn."

Răng chạm lưỡi. Đau thì cũng không hẳn là đau. Được một lát thì nó nghiến răng lại. Nhắm mắt lại. Nuốt lấy hơi ấm cuối cùng. Rồi thì cái lạnh tràn đến. Nó duỗi thẳng người ra. Làn da trắng run run. Nước mắt chảy dọc theo gương mặt thanh tú. Nó hoàn toàn không hiểu tại sao. Nó đâu còn là nó của những ngày xưa bé bỏng. Nó tưởng nó đã quen rồi.

Và ai đó, chùi nước mắt cho nó. Ngón tay cái to và cứng. Không ấm áp, nhưng nó có cảm giác giống như được yêu thương.

Nó trắng toát.

"Mày khóc làm gì ?"

"Sao mày lại khóc"

"Mày lại khóc.. sao ?"

"Im đi thằng khốn. Cho tao ngủ."


Và nó ngủ. Đau đớn và thương tích hằn trên thân thể.

Nó ngủ.

Để cho cái bóng to lớn lạnh cứng trong cô đơn.

.
.
.

Từ từ tiếp, nhé.

No comments:

Post a Comment