Saturday, October 17, 2009

Tôi đã bỏ qua những gì ?


Nằm nghe nhạc.

Không box, không shoujo ai, không fic, không MV, không chat, không anime hay manga. Mở PC lên chỉ để nghe nhạc thôi. Cảm giác thật xa lạ làm sao. Đã lâu lắm rồi.

Từ khi anh hai đi, từ khi có thể sử dụng máy thoải mái thì những thú vui ngày xưa nó đi trốn cả. Tìm ra được cũng là một vấn đề. Có mấy thứ cuốn mình xoay mòng mòng. Cảm giác như đã mất quá nhiều thời gian vì bị chóng mặt và không tìm ra lối đi nữa.

Lảo đảo bước quanh, quá lâu rồi.

Nằm nghe nhạc.

Cảm giác như có gì đang đè lên ngực. Nặng cỡ cái gối ôm. Và không hiểu tại sao lại làm cho mắt mờ nhòe đi. Bóng đèn dài phía trên lóa trắng. Màu sắc như đang cháy, và tàn. Chỉ có một khỏang be bé trên PC là còn thấy rõ.

Một cái MV. Vô tình bấm nhầm mà quên mất file wma là file video.

Một cái MV cũ, cách đây 5 năm. Quá lâu để nhớ. Nghe vẫn còn quen. Những gương mặt hiện ra... chúng gợi lên vài ký ức rất mập mờ. Vừa mới lên tinh thần fan-gơ như các chị em bè bạn với nhóm này nhé. Nhưng đồ cũ sẽ tạo cảm giác cũ hơn.

Ngày xưa mình đã cảm thấy thế nào nhỉ ?

"Anh hai ơi, bài này dở quá, bật bài khác đi hai."

Khi không hiểu được giai điệu êm dịu và ngập tràn tình yêu đó.

"Hai ơi, anh này đẹp trai quá"

"Thằng này mà đẹp trai cái gì!"

Khi nhìn, đơn giản là nhìn và nhận xét. Không đỏ mặt, không cười, không la lối. Một cách trẻ con vô cùng đã thích anh đẹp trai nào đó. Và tìm cách tiêu hóa cho được giai điệu tình yêu kia.

"Em chả thấy gì hay hết!"

"Mi thì biết cái gì mà nói!"

Và tôi đã mất những gì ?

Giờ không thể cãi lại với hai nữa. Khi còn cơ hội thì không làm đâu. Cứ ngây thơ đơ đơ như thế. Cứ nghĩ là người cũng sẽ còn đó. 

Không, nghĩ là người sẽ mãi không rời.

Nhớ những khi chỉ biết làm quẩn chân người khác. Và giờ đây muốn cóo người ôm mình vào lòng. Ký ức mờ lắm, mờ lắm. Bị hàng đống thứ vùi lấp mất rồi. 

Khi quá khư trôi qua, ta không hề biết, nó sẽ lưu lại trong đầu ta, nó sẽ chui ra từ những góc bất ngờ nhất, nó sẽ khuấy động linh hồn ta.

Dáng người ngồi đó, cởi trần, nhìn chăm chú về phái trước. Tại sao khi đó không tự hỏi "Vì sao người không nhìn tôi ?" . Tại sao bây giờ lại tự hỏi "Tai sao tôi không còn thấy người?"

Những ngày tháng đã trôi qua.

Tôi không biết cách biến chúng thành những ngày hạnh phúc.

Những khỏang thời gian đan xen trộn lẫn. Lãnh đạm. Đau khổ. Đáng nguyền rủa. Những ký ức nhạt nhòa. Những thứ tự nhủ rằng mình sẽ không nhớ đến đâu. Ừ mà tự dưng nó lại nhảy ra làm khổ con người ta thế này ?

Có một cái khăn màu đỏ. Có một tấm hình cũ ngả màu. Có người. Có giọng nói. Có mái tóc. Có sức nặng. Có nụ cười. Có nước mắt.Có cả những sự vô tình, nhưng cũng là vì vô tình mà thôi.

Tại sao khi đó, tôi không yêu người

Như bây giờ, tôi đang ?

Thời gian đã bỏ lỡ, những việc đã không làm, những lời đã nói, những việc đã làm, những suy nghĩ đã ghim vào đầu óc, những ám ảnh nhạt dần theo năm tháng, những tình cảm biến chất từ từ.

LẠi đây, ôm tôi, nào.

Mà, người, đâu còn ở đây...

Tôi thật muốn, người sống bình an, như áng mây trôi, về phía cuối trời. Vì nếu người thật sự đã đến cuối vùng xa thẳm, chạm vào cái gì đó đen đen bẩn bẩn cứng cứng, chắc chắc đó là tôi. Người sẽ gặp lại được tôi.

Bầu trời đó, tải rộng đến nơi nào ?

Thử một lần, giơ tay lên cao, nhìn trời xanh thẳm và mây trắng. Mây trôi chậm lắm, trời xanh lắm. Và tôi nhỏ bé lắm. Nhưng mà tại sao, chỉ trong vài khoảnh khắc mới nhìn ra được sự thật như thế ? Còn khỏang thời gian dài còn lại lạc lõng giữa mê cung tự tạo. Giữa những mảnh xếp tối màu.

Tôi đang, nhìn lên bầu trời. Người, người chắc chắn đang nhìn xuống.

Tại sao trong những ngày nguời cách tôi vài gang tấc, tôi lại duy trì khỏang cách đó ? Tại sao bây giờ, khi người cách tôi nửa bầu trời, vài đại dương, xa lắm lắm rồi, tôi lại muốn đến thật gần người ?

Tại sao tôi lại bỏ qua nhiều thứ thế ? Tại sao tôi không thể lớn nhanh thêm chút nữa ? Tại sao tôi đã không tài nào hiểu người?

Tại sao ? Tôi lại bỏ qua nhiều thứ như thế. Mà giờ hiểu ra có được tích sự chi ?

Nước mắt rưng rưng, nhưng rồi nó rút lui vào tuyến lệ, chỉ chừa một tí xíu chảy ra. Chắc nó để dành ấy mà. Để ngày nào đó nén không nổi thì ào ra như gió thồi mặt nước.

Tại sao, tôi đã không nói gì nhiều với người ?

Tại sao ... tôi như chẳng biết gì về anh ?

Cảm giác buồn lạ lắm. 

Anh à, tôi nghe tiếng điện thoại đổ chuông, anh sắp nghe máy phải không ? Và anh có định nói gì không ? Và, tôi buồn quá.

TÔi sẽ, nhất định sẽ, lớn lên. Để có thể được anh đang nghĩ gì, lúc này.

Năm sáu năm gì đó, kể ra, cũng chẳng dài, phải không , người ?

Lạnh như đá, thô cứng, chạm vào rất đau. Sẽ gây thương tích. Nhưng những con người không biết lo nghĩ gì cứ đạp lên liên tục mà đi tới.

Hậu quả thì, hạ hồi phân giải, nghĩ chi hoài, ha.

Hãy chấp nhận.

Tôi hết biết viết gì rồi, dù tôi muốn viết, chuyển qua entry khác vậy há.

Yêu.

No comments:

Post a Comment