Sunday, April 5, 2009

Nếu Chỉ Còn Một Ngày - Tốp ca

Nếu Chỉ Còn Một Ngày - Tốp ca


Neu Chi Con Mot Ngay (Paris by night 95) - Top Ca

Link Download



Nếu chỉ còn một ngày để sống, người đưa tôi về đến quê nhà.
Để tôi thăm làn xưa nguồn cội, cho tôi mơ, mơ tiếng Mẹ Cha.
Nếu chỉ còn một ngày để sống, người cho tôi một khúc kinh cầu.
Để tôi thương êm ấm môi cười, cho con tôi bước đời yên vui.

Nếu chỉ còn một ngày để sống, làm sao ta trả ơn cuộc đời.
Làm sao ta đền đáp bao người, nâng ta lên qua bước đời chênh vênh.
Nếu chỉ còn một ngày để sống, làm sao ta chuộc hết lỗi lầm.
Làm sao ta thenh tháng tâm hồn, suôi đôi thay đi giữa hướng đông.

Nếu chỉ còn một ngày để sống, buồn mang không đời hôi lối chân thành.
Buôn vì ai ta làm ai buôn, xin bao dung tha thứ vì nhau.
Nếu chỉ còn một ngày để sống, chận nhân gian cuộc đời quá đẹp.
Phải chăng ta có lúc vội vàng, nên ra đi chưa được bình an.

Cho tôi như bóng may, lang thang qua khói may.
Cho tôi được ngắm sao trên trời, giữa hương đồng cò nội.
Cho tôi như khúc ca, bay đi xa rất xa.
Chô tôi được cảm ơn cuộc đời, cảm ơn mọi người.
Cho tôi được sông trong tim người, bằng những lời ca.

Tự Tình khúc - Hồng Nhung

Tự tình khúc

(imeem rất là xấu xa cục kịch, không thấy thì F5 nó vài cái, hoặc là bấm vào cái link bên dưới ấy)

Tác giả : Trịnh Công Sơn
Trình bày : Hồng Nhung - Quang Dũng



Tu Tinh Khuc - Hong Nhung - Quang Dung
Link Download

1. Tôi như trẻ nhỏ ngồi bên hiên nhà
Chờ xem thế kỷ tàn phai
Tôi như trẻ nhỏ tìm nơi nương tựa
Mà sao vẫn cứ lạc loài
Tôi như là người lạc trong đô thị
Một hôm đi về biển khơi
Tôi như là người một hôm quay lại
Vì nghe sa mạc nối dài

Đừng nghe tôi nói lời tăm tối
Đừng tin tôi nhé vì tiếng cười
Đôi khi một người dường như chờ đợi
Thật ra đang ngồi thảnh thơi

Tôi như là người ngồi trong đêm dài
Nhìn tôi đang quá ngậm ngùi
Một hôm buồn ra ngắm giòng sông
Một hôm buồn lên núi nằm xuống

2. Tôi đi tìm ngày tìm đêm lâu dài
Một hôm thấy được đời tôi
Tôi yêu mọi người cỏ cây muôn loài
Làm sao yêu hết cuộc đời
Tôi như đường về mở ra đô thị
Chờ chân thiên hạ về vui
Tôi như nụ cười nở trên môi người
Phòng khi nhân loại biếng lười

Tìm tôi đi nhé đừng bối rối
Đừng mang gươm giáo vào với đời
Tôi như ngọn đèn
từng đêm vơi cạn
Lửa lên thắp một niềm riêng

Tôi như nụ hồng nhiều khi ưu phiền
Chờ tôi rã cánh một lần
Một hôm buồn ra ngắm giòng sông
Một hôm buồn lên núi nằm xuống.

Saturday, April 4, 2009

Aoi Usagi - Noriko Sakai






Aoi Usagi - ŽSakai Noriko

Link download


Lyric:
碧いうさぎ / Aoi Usagi

あとどれくらい 切なくなれば
ato dore kurai setsunaku nareba
あなたの声が聴こえるかしら
anata no koe ga kikoeru kashira
なにげない言葉を瞳合わせて ただ静かに
nani ge nai kotoba wo hitomi awasete tada shizukani
交わせるだけでいい
majiwaseru dake de ii
他にはなんにもいらない
hoka ni wa nanni mo iranai

碧いうさぎ ずっと待ってる
aoi usagi zutto matteru
独りきりで震えながら
hitorikiri de furuenagara
淋しすぎて 死んでしまうわ
samishisugite shindeshimau wa
早く暖めて欲しい
hayaku atatakamete hoshii

あとどれくらい 傷ついたなら
ato dore kurai kizu tsuita nara
あなたに辿りつけるのかしら
anata ni tadori tsukeru no kashira
洗いたてのシャツの匂いに抱きすく られたら
araitate no shatsu no nioi ni daki sukumeraretara
痛みも悲しみも
itami mo kanashimi mo
すべてが流れて消えるわ
subete ga nagarete kieru wa

碧いうさぎ 鳴いているのよ
aoi usagi naiteiru no yo
そう あなたに聴こえるように
sou anata ni kikoeru you ni
たとえ ずっと届かなくても
tatoe zutto todokanakute mo
永遠に愛しているわ
eien ni aish*teiru wa

碧いうさぎ
aoi usagi
宇宙を翔けてく
uchuu wo kaketeku
心照らす光放ち
kokoro terasu hikari hanachi
愛の花に夢をふりまき 明日へと Ah
ai no hana ni yume wo furimaki ash*ta he to Ah

碧いうさぎ 祈り続ける
aoi usagi inori tsudzukeru
どこかに居るあなたのため
doko ka ni iru anata no tame
今の二人 救えるものは
ima no futari sukueru mono wa
きっと真実だけだから
kitto shinjitsu dake dakara

Lời dịch:
.Em sẽ phải đau đớn đến bao giờ
Mới có thể nghe lại giọng nói anh?
Đừng nói những lời vu vơ
Anh hãy im lặng nhìn vào mắt em
Với em chỉ vậy là đủ.

Chú thỏ màu xanh vẫn mãi đợi chờ
Mình em run rẩy,cô đơn héo hắt
Mau cho em xin vòng tay anh ấm áp.

Em sẽ chịu nỗi đau đến bao giờ
Mới tới được bên anh?
Nếu được vùi mình trong mùi áo anh mới giặt
Sẽ tan biến đi tất cả buồn bã,tất cả khổ đau

Chú thỏ mau xanh đang nói gì
Anh nghe thấy chăng
Dù vĩnh viễn em không thể đến bên anh
Vẫn luôn yêu anh mãi.

Chú thỏ màu xanh đã bay lên bầu trời
Toả ánh sáng vào trong trái tim em
Phủ giấc mơ lên những bông hoa tình yêu
Và chờ đến sớm mai này....Ah....

Chú thỏ màu xanh đang nguyện cầu
Cho anh dù anh đang ở phương trời nào
Bởi chỉ có tấm lòng chân thật!

Xã Giao



Xã giao chỉ là một hình thức giao tiếp với những con người xa lạ. Nhưng mà người xa lạ có lắm quá, còn người thân quen có ít quá. Nên sau một chặng đường đời dài sọc, ta quay lại và xã giao với người thân trong nhà.

Hôm nọ nghe mẹ gọi đi ăn cơm. Mình cảm thấy khó chịu. Sau đó thì vẫn xuống, vì đó là mẹ.

Một năm số lần được ngồi ăn chung với gia đình có thể đếm trên đầu ngón tay. Và việc ăn chung với mẹ cũng không nhiều hơn là bao. Mẹ bận đi làm lắm, giờ đâu mà nấu cơm với chả bữa cơm gia đình.

Ba thì đi làm, rồi đi đâu đó. Nói chung là hôm nào ba về sớm hơn 7 giờ thì chỉ có ba lý do : một là ba bị bệnh, hai là hôm đó có đá banh, ba là thời tiết hông cho phép.

Mình sống thế từ khi mình hiểu chuyện đời rồi. Bây giờ thi thỏang phải ngồi ăn gia đình, hay được mẹ nấu cơm cho ăn nó xa lạ thế nào ấy. Mình quen với chuyện không có ba bên cạnh khi mình cần rồi, nên khi có ba ở bên mình thấy có gì đó dư ra.

Mình quen chia sẻ tình cảm với bạn bè hơn cha mẹ. Nên khi nói chuyện với cha mẹ cứ y như có một cái khuôn vậy. Và nếu mình buồn bã muốn khóc, ba mẹ cũng chẳng biết trừ khi mình khóc trước mặt họ. Từ hồi tám chín tuổi đã tự nhủ là không có nên nhíu mày nhăn mặt trước mặt phụ huynh, họ mắng cho.

Nhưng mà thây kệ, họ vẫn yêu thương mình. Và cuộc sống của mìh đẹp hơn khối con người khác. Có vẻ như mình đã bớt ích kỉ và biết cách im lặng khi cần thiết. Đốp chát với người lớn thì họ sẽ đem mình ra phán xử.

Nói chung là, mình sẽ cố gắng tỏ ra thân thiết hơn, chứ hông chơi xã giao với gia đình. Làm thì chỉ làm theo thói quen, chứ thấy khó chịu lắm.

Mình mất bao nhiêu lâu mới nhận ra là mình còn rất dở trong việc yêu thương ~


.

.

.

Hình ảnh

Thấy Lee chụp tóc mới, muốn chụp tóc mình.

Yêu Lee

Yêu Lee nhiều lắm.







.: Soritt :.

Tình cảm khi buồn ngủ.



Phát hiện là khi ta buồn ngủ, khả năng cảm nhận cảm xúc của người khác tăng lên

Như khi chấm bài B-Day Event.

Tự nhủ rằng đây sẽ là kỷ niệm khó quên nhất của mình, khi cuối cùng cũng đã làm được gì đó cho VnSharing.net.

Làm mod hơn một năm, mình chẳng làm được gì. Mình chỉ đạt được sự yêu thương và quan tâm mơ hồ.

Nhưng khi làm được gì đó, và nghe nhiều người khác lạ gọi tên mình, cảm giác đó khó quên làm sao.

Chấm bài.

Quyết định điểm một cách siêu nhanh chóng. Một thói quen từ thời còn Chủ đề tháng mà người thương cho là cổ lổ sĩ.

Cảm nhận tình cảm của họ, cũng giống mình. Người ta yêu nơi ấy, yêu đến muốn khóc.

Mình thật sự đã yêu thương. Thật sự đã yêu thương nhiều lắm. Vì thế mình sẽ không dứt bỏ đâu.

Mình sẽ không tìm cách hàn gắn lại đâu, dù muốn lắm.

Khi ta buồn ngủ, khi mà mớ ký ức hỗn độn quay về thật nhanh. Khi đó ta thấy yêu mọi thứ quanh mình chết được. Ta chỉ muốn tan biến quách vào yêu thương cho xong. Để khỏi phải âu sầu buồn bã mỗi khi yêu thương rời bỏ.

Và chợt nhớ đến một con người.

Tao ghét mày, thật đấy.

Vì mày có lẽ, giống tao, ờ, giống tao.

Và tao lại buồn.






Nhớ lại bài hát hôm nọ lớp đàn em đã hát.

"Nhớ những tháng năm dài, sống dưới ngôi trường bao mến yêu của tôi..."

Khi nào tao rời khỏi cái trường đó, mày ạ.

Tao bảo đảm tao sẽ quên mày sau cùng.

Tuesday, March 31, 2009

Tại sao ta lại phải buồn ? ~



Chiều nay có một cuộc đối thoại với nhỏ bạn. Cảm giác nó thật là sung sướng. Nó đang phải băn khoăn những điều mà từ 4 năm trước mình đã phải băn khoăn.

Về nhà, chấm Bday event.

Ta đã nói với nhỏ bạn, ta có thể quên đi sự bỏ rơi. Và quả thật là ta đã quên. Nhưng mà ta vẫn còn những mảnh ký ức buồn đau.

Ta đã gắn bó với Vnsharing bao lâu ? Ta cũng chẳng nhớ rõ. Theo số liệu thì đã năm rưỡi rồi.

Sau một năm rưỡi ta đã làm được gì cho Vnsharing ?

Cảm giác trống rỗng và vô dụng. Cảm giác không được quan tâm.

Ta đã từng làm mọi thứ ta có thể. Ta yêu mọi thứ ta muốn yêu.

Thế là sau khi người ta nhận ra ta vô dụng, họ đã đá ta đi ngon lành và nhanh chóng. Hay là ta chỉ nghĩ thế thôi ?

Ta đã yêu mọi người xiết bao. Yêu thật là yêu. Đã quen bước vào Vnsharing và được nhắc tới, được tôn trọng, được yêu thương.

Bỗng dưng ta mất đi gần hết. Ừ thì mất hết chứ chẳng có còn theo danh nghĩa.

Cảm giác như rơi khỏi cơn mơ quá dài.

Ta đã yêu mọi người. Ta đã yêu từng người một.

Khi mới vào Vnsharing, ta rất nhỏ nhoi, ta không hiểu biết gì cả. Chính tay Sa, mons, chị betty, chị trinh lôi đầu ta lên, chỉnh sửa cho ta, thăm hỏi ta và yêu thương ta.

Khi ta mới vào box TGNB, nó tên là box Truyện, nó không có nội quy.

Thế là ta tung hoành mấy thứ cũ kỹ. Ta tham gia. Ta làm sai ta được nhắc nhở và chỉnh sửa. Ta không bị ép cái dòng "nhắc nhở" . Ta không có bị tống vào thùng rác.

Mọi thứ êm đẹp dễ chịu biết bao. Dù rối loạn và không vững bước tiến lên.

Thời kì mà ta yêu chủ đề tháng. Ta viết cho những người thương chấm. Người thương ta chỉnh sửa nhẹ nhàng, hông có dùng lời lẽ khách sáo rỗng tuếch chọi cái sai vào mặt ta.

Từ từ, dần dần người ta lớn lên.

Ta học được nhiều thứ từ mọi người. Từ những người mà giờ đây ta không dám đưa đầu ra hỏi, kẻo bị chọi dép.

Người thương trở nên quá giỏi giang, quá bài bản, người thương hông có cần ma mới ngu ngơ nữa. Ta đã thoát kiếp đó, ta chỉ biết đứng nhìn. Ta phải đọc bàn Gai Quy dày đặc.

Người thương nói, nếu bạn không làm theo Gia Quy, bạn có thể bỏ đi.

Nếu người thương dội nước lạnh vào mặt ta kiểu này từ lúc đầu, ta bảo đảm sẽ không bao giờ vào lại Vnsharing nữa. Thật là hên cho đời.

Người thương ơi, người đã quá xa tôi.

Thế là ta đã bị vùi dập và bỏ rơi.

Nhưng mà không có sợ hãi gì. Ta biết lí do. Ta hiểu được phần nào.Ta làm quen và sống chung với sự bỏ rơi ngoạn mục siêu nhanh chóng này.

Và ta bắt đầu ghét người thương.

Nhưng mà, ghét sao thì ghét. Ta vẫn không thể nào quên đi mớ ký ức mà người thương ghim vô lòng ta.

Nên ta đành buồn vậy. Buồn mặt lẫn buồn lòng. Ta sẽ buồn đến khi ta thật sự quên đi người thương.

Thế là ta đi phủi hết vết tích còn sót lại của ta. Đã đi thì dọn dẹp cho sạch hẵng đi chứ.

Ta hứa, ngày nào đó khi ta có khả năng, ta sẽ lại đứng ra thử sức mình. Ta tin là ta sẽ có thể làm cho mọi người bớt căng thẳng. Ta sẽ chỉnh sửa dễ dàng, ta sẽ nâng đỡ nhẹ nhàng. Ta sẽ không phang nguyên nhắc nhở vào mặt mọi người. Ta sẽ không move thùng rác tất cả.

Dù gì cũng công người ta viết. Người thương hay ho quá, giỏi giang quá rồi, nên đâu cần hàng của dân không chuyên nữa hử ?

Ta trân trọng và yêu thương. Ta sẽ cố gắng trả lại cho người những gì ta được nhận.

Vả ta sẽ làm lại những gì ta bị làm. Người thương ơi, không phải chỉ mình người biết cô đơn đâu.

Ta hoài cổ.

Ta buồn.

Tại sao ta lại phải buồn ?

Vì ta biết người thương.

Vì người thương làm ta buồn.

Vì, ừ, ta ngốc.


Thế nên đời sẽ tiếp tục tát sự buồn vào tim ta như tát nước ~




Nhất định ta sẽ quay lại. Khi người thương gục ngã. Ta hứa. Khi đó hy vọng người thương nhớ lại những gì tốt đẹp của ngày xưa.

Và ta sẽ lại ôm người thương vào lòng. Nếu được phép.







Ôi, tôi đã buồn quá rồi.