Sunday, April 5, 2009

Anh hai ~



Ba đang nói chuyện với ông ta.

Loa lớn lắm, vọng lên tận tầng trên, len qua tiếng nạhc classic Nhật của mình.

Mình cảm thấy vui vẻ.

Không thể nào phủ nhận là mình rất yêu ông ta.

Hôm nọ mình khóc, hôm nay mình cười.

Nhưng mà gọi cho ổng, hay chat với ổng mà chêm vào mấy câu như "em yêu anh" hay "anh ơi, em nhớ anh lắm" thì ủy mị đến đáng khinh bỉ.

Ôi, sự đời đã thế, đành sống vui ve qua ngày và đợi ổng.

Trễ nhất là 4 năm nữa, sẽ gặp lại ổng thôi mà, có gì phải buồn.

Chậc, em nhớ hai, nhớ thật đấy.

Hai ra đây cho em ôm...







Đáng ghét.

Tại sao mình lại nhớ ổng ... ?

Ghét thật.

Nhưng àm nhớ thật đó chớ.


Ba ráng nói lâu thêm tí nữa, con muốn nghe.

No comments:

Post a Comment