Saturday, March 13, 2010

Desktop cho những ngày tháng fan-gơ

13-03-10



Sakurai Sho - ARASHI
Rapper ~
Charming and bright.

Few days ago



Ninomiya Kazunari - ARASHI
Vocal ~
Make my heart melts with that lying-innocent eyes, pouty mouth, the not-quite-handsome-but-adorrable face.

I love Ninomiya-sama ♥ *tim bay tứ tán*

13-03-10



Model: megumi

Quyết định để read more tag với hầu hết entry. Bạn nào không thân thiết với mình thì đừng xem. Chả hiểu gì đâu.
-----


Đi học với anh Tuệ để thi học bổng A*Star. Rút ra được một vài thứ.

Một là, cần phải có tham vọng. Ít ra cũng phải to to như anh Tuệ. Cái sự cứng nhắc khó nhằn và cảm giác chán ghét tự nhiên hóa ra lại làm cho mình cảm thấy thêm phần thích thú. "Con người phải có ước mơ to như Thái Bình dương." Phải ước mơ cho đến khi mình chán ghét cuộc sống và quyết định tự tử ~

Hai là, phải biết cách nói. Nói sao cho người đời dù không tin nhưng cũng không tới mức quay lại sỉ vả mình.

Ba là, đừng nói ra ngay những gì mình nghĩ. Sự là mình thuộc loại ruột để ngoài da. Có gì là mặt, mắt và lời nói thể hiện hết ra cả. Dễ đoán. Phải khắc phục.

Bốn là, hãy cúi đầu trước những người giỏi hơn mình, cho đến khi mình có thể làm cho họ công nhận mình.

Năm là, không được đánh mất bản thân.

Sáu, phải có quyết tâm vững chắc, mạnh mẽ, phải quyết tâm như khi mình hạ quyết tâm sẽ không có bạn thân ấy. Quyết tâm thì mới thi đậu được. Người ta bảo thế.


Một mớ những thứ rút ra được từ mấy ngày vừa qua.


- Giữ vững lập truờng. Giữ vững niềm tin. Những gì mình nghĩ là quá khứ cổ hủ lỗi thời có khi lại vẫn phù hợp với mình.

- Không nhân nhượng. Không bỏ cuộc. Không mềm yếu.

- Giữ gìn sức khỏe, và ngủ lắm vào.

- Bớt quan tâm đến người khác, bớt thân thiết với người khác, bớt làm cho bản thân cảm thấy khó chịu. Hóa ra những ngày mình chỉ biết ôm gối cúi mặt lại dễ chịu chán chê. Những ngày chỉ biết vùi đầu vào mnạg và sách vở cũng còn vui. Những ngày ở bên cạnh con người thì hạnh phúc nhất và cũng khó chịu nhất.

- Tự tưởng tượng ra mình thật đau khổ, xong khóc. Thực ra chẳng có gì không tốt, chỉ có hơi lạ. Ai đời lại khóc vì một mớ xào xáo hoàn toàn là tưởng tượng ra chứ ~

- Tìm cái gì đó ấm áp. Tự xoa dịu bản thân. Tha thứ cho người khác. Và biết điều.

Bức xúc trong ngày.


- Thật phiền phức.

- Tại sao anh lại như thế? Tại sao anh lại quá tin theo cảm tình của mình? Tại sao anh lại làm khổ nhiều người như thế ?

- Tôi biết cô ta làm anh đau đớn khổ sở dằn vặt, và anh hoàn toàn không có chút oán giận cô ta, nhưng làm ơn đừng làm cho tôi phải khó chịu thế này nữa.

- Tôi hỏi anh, cô ta có yêu thương anh bằng tôi không ? Cô ta có khóc vì nhớ anh không ? Cô ta có nhận ra được anh đang đau khổ không ?

- Tôi hỏi anh, anh có biết anh rất tàn nhẫn không ? Anh có thấy là khi anh đi, tôi đã mất những gì không ? Và nếu tôi mất, để anh đạt được những gì anh muốn, tôi sẵn sàng cho anh. Nhưng anh đã đạt được gì ngoài đau khổ ? Anh đã làm gì ngoài làm tôi khó chịu và tức tối.

- Tôi không hiểu được anh. Tôi còn quá nhỏ. Tôi vẫn không hiểu được anh.

- Tiền bạc, không phải khóc là ra, không phải yêu là ra. Thực dụng một tí đi.

- Anh có yêu cô ta bằng cả trái tim khối óc con người anh tôi cũng mặc kệ. Tôi không hiểu được đấy. Anh có sẵn sàng đổi mạng lấy tình yêu của cô ta thì tôi cũng chẳng làm gì được. Nhưng nếu anh đem tôi, và họ ra đổi lấy thì tôi hứa, tôi sẽ không abo giờ tha thứ cho anh.

- Thật muốn bảo anh chọn đi: Chúng tôi, hay cô ta ? Khổ nỗi tôi rất thương anh, thương đến mức có muốn trách cũng chẳng thể nói với anh được.

- Ở gần nhau, ta càng chán ghét nhau. Ở xa nhau, tôi càng yêu thương anh và anh càng xa cách tôi.

- Luyến tiếc.

- Tôi cho anh năm năm. Năm năm sau, tôi nghĩ là tôi đã đủ lớn để giận anh, và đã đủ bản lĩnh để có thể nói với anh những điều tôi khó chịu. Còn bây giờ, tôi nghĩ tôi sẽ cứu im lặng, yêu thương anh. Còn nếu anh mà vào đây đọc trúng cái này thì tôi mặc kệ đấy. Miễn không đánh tôi là được.

Chuyện vui hiếm hoi

- Người bạn thứ hai, sau Win, chở mình về nhà. Cảm thấy rất rất vui. Thật khó tả ~

Dự định

- Học cho đến khi người ta có muốn khinh bỉ mình cũng không dám.

- Sống cho đến khi nhận ra mình nên chết.

- Cố gắng thi cử các thứ. Thi cử thi cử thi cử.

- Không làm gì để sau này phải hối hận.

Thursday, March 11, 2010

Friday, February 26, 2010

Cửu Nhất Thành tình sử - Chương 1 - Tái biên





Cửu Nhất Thành tình sử


Quốc đồ


Mẫu quốc Văn Tố, tuy không rộng lớn nhưng có thể coi là cường quốc. Để tiện cai quản, Quốc vương Trương Sằng đã chia vương quốc thành bốn khối: Lục khối, Thất khối, Bát khối và Cửu khối. Bốn khối này ngự ở bốn phương.

Ở mỗi khối lại chia ra các thành. Mỗi thành đều có Hoàng đế trực thuộc Quốc vương cai quản. Bởi các thành rất tách biệt với nhau. Cũng có thể xem như một tiểu quốc độc lập.

Đây là câu chuyện xảy ra ở Cửu khối. Đích xác là một thành của Cửu khối. Tên gọi Cửu Nhất Thành.

Đệ nhất chương


Mấy hôm nay người dân Cửu Nhất Thành được tin rằng Hoàng đế sắp đến đây. Thành chủ Thiên phúc đã ra lệnh trang hoàng lại thành. Người ta treo đèn kết hoa giăng đầy. Không khí quả rất nhộn nhịp. Với cả sắp đến Tết, dân chúng kéo nhau ra đường sắm sửa càng làm cho thành thêm nhộn nhịp.

Cả thành đều đang rất vui vẻ, chỉ trừ có một người, đó là một lữ khách ăn vận rách rưới đi lang thang dọc chính lộ của thành, miệng lẩm bẩm điều chi không rõ. Y đi đứng lảo đảo như say rượu. Thi thoảng lại vấp té, rồi phủi bụi đứng lên. Rồi y ngừng lại, ngước mắt nhìn lên trời, cảm thán:

- Thật là một ngày đẹp trời a…

Rồi y ra bờ hồ Trương Huỳnh, nằm lên bệ đá, lôi từ trong túi ra một cây trâm ngọc, ngắm nghía mãi. Khách qua đường nhìn thấy y, ban đầu thì có ý tránh né, nhưng sau khi thấy nhan sắc của y thì lại sinh ý tò mò. Y tuy rách rưới nhưng gương mặt lại vô cùng thanh tú. Sống mũi thẳng, đôi môi đỏ hồng. Nói là đệ nhất mỹ nam thì không phải, nhưng cũng đủ mê hoặc lòng người.

Lữ khách ấy chính là Thiên Trang hiệp khách. Y vốn là người văn võ song toàn nhưng lại không màng danh lợi. Vốn khi Hoàng Đế tuyển chọn Thành chủ, y đỗ cao nhất. Chỉ là ngay sau đó y đã chuồn mất vì không muốn dính líu đến quan trường. Y thích đi ngao du khắp nơi để hưởng thụ cuộc đời không chút vướng bận.

Đó là y nói vậy. Thật ra y đi lang thang khắp nơi giang hồ là để có thể quên đi người y yêu dấu. Nhưng càng cố quên thì lại càng nhớ, để lại trong y một nỗi sầu không bao giờ phai nhạt.

- Bảo Ngọc à, nàng sẽ thích cây trâm này chứ ? – Y cất tiếng khe khẽ, hỏi người mà như tự vấn bản thân.

Bảo Ngọc tiểu thư là người trong mộng của y. Nàng là đại tiểu thư Trần gia, với y hoàn toàn không xứng đôi. Nhưng hình bóng của nàng không bao giờ phai nhạt trong trái tim y. Cây trâm ngọc hắn đang cầm là món quà y mua tặng cho Bảo Ngọc, nhưng chưa dám đi tìm nàng, nên cất kỹ trong người để thi thoảng lấy ra ngắm nghía.

Thế là y cứ ôm nỗi niềm sầu muộn nằm trên bệ đá đó cả ngày trời.

Trời vừa sập tối thì tiếng chiêng trống vang lên. Thành chủ đã mời một đoàn lân lớn về biểu diễn mừng ngày Tết, và cũng để biểu diễn cho Hoàng đế xem. Tiếng trống rộn rã cả một góc thành. Dù vậy, Thiên Trang vẫn nằm yên bên bờ hồ, hết nhìn cây trâm ngọc lại nhìn mặt nước lấp lánh ánh trăng.

Tâm tư y bao mối ngổn ngang. Y đã có rất nhiều tình nhân nhưng sớm ly biệt. Y mất bao thời gian mới tìm thấy một con người mà y yêu bằng cả tấm lòng. Y nguyện yêu thương nàng mãi mãi. Y chưa bao giờ say đắm thế này. Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, y đã sớm biết Bảo Ngọc tiểu thư là nữ nhân của đời y. Ngàng là người duy nhất có thể xoa dịu trái tim đã tổn thương quá nhiều của y.

Trong lúc Thiên Trang hiệp khách chìm đắm trong mối suy tư, có một bạch y nhân đứng bên kia bờ hồ, ngắm nhìn y, miệng cười nhạt. Hắn cũng đã đứng yên suốt mấy canh giờ. Rồi đột nhiên lại rảo bước thật nhanh về phía Thiên Trang hiệp khách. Hắn chỉ chậm bước lại khi đã ở gần y. Hắn giơ tay lên, định chạm vào gường mặt thanh tú kia, nhưng rút cục lại thôi.

“Cậu đang có tâm sự gì à, Trang nhi ?”

Thiên Trang hiệp khách đã biết có người, nhưng vờ như không biết. Nhưng kẻ ấy dám gọi y là “Trang nhi”, hắn dám gọi một hiệp khách oai hung như y là “Trang nhi” làm y thực sự tức giận. Y quay phắt lại, mặt đối mặt với bạch y nhân.

Sau đó y bất động. Đúng ra là không biết làm gì. Y nhận ra đôi mắt long lanh ấy. Và y cũng nhận ra âm tiết trong câu nói làm y tức giận khi nãy. Chỉ là y không thể nào tin con người đó lại ở nơi này.

“Ngươi…ngươi… Sao lại …”

“Đã lâu không gặp, Trang nhi. Ta mừng vì cậu vẫn chưa quên ta.” _ Bạch y nhân dịu dàng nói. Rồi ngồi xuống cạnh bên y.

Trong lòng y hiện tại như đang có bão lớn. Y có ngàn vạn câu hỏi muốn trút hết lên đầu tên bạch y nhân trước mặt. Thế mà cuối cùng lại không nói được câu nào. Để mặc cho tên bạch y nhân ấy ôm y vào lòng. Y cảm thấy rợn cả người. Dù thế vẫn yên tại dụa đầu vào lồng ngực bạch y nhân kia.

“Cậu đến Cửu Nhất thành khi nào vậy, Trang nhi ?”

“Được ba bốn hôm rồi.”

“Đi tìm ta à ?” _ Bạch y nhân vuốt tóc Thiên Trang, rồi hôn nhẹ lên đó. Thiên Trang vẫn nhớ rõ cái cảm giác vừa sợ hãi như vừa an tâm này. Y hất tay bạch y nhân ra.

“Cái tên Việt Hà khốn kiếp này. Ngươi đừng có mơ. Ta không đời nào đi tìm ngươi!”

“Về nhà ta nào. Chúng ta sẽ nói chuyện sau.”

“Tại sao ta phải…” _ Thiên Trang chưa kịp nói hết câu đã bị cái tên gọi là Việt Hà kia hai tay ẵm lên, đi một mạch. Y nằm trong vòng tay của Việt Hà mà chửi rủa hết lời. Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chút ấm áp. Mối ưu tư về Bảo Ngọc tiểu thư cũng nhất thời quên mất.

Thursday, February 25, 2010

25-02-10



Thật muốn hét lên WTF, nhưng thế thì mất hình tượng quá.

-----

Và thế là ta nên ngừng hy vọng thấy Jay xuất hiện cùng với 6 người còn lại.

Và thế là họ chỉ còn 6 người.

Và chỉ là 1:59 pm mà thôi ~


Dẫu biết là ngày này có thể xảy ra. Niềm tin vẫn rất mong manh. Nhưng mà các lời cảm ơn ấy, các lời nói quan tâm ấy....

Và mình nên bỏ tờ giấy "Never tired of waiting" đi chăng ?

Vì không còn gì để đợi nữa ?

-----

LSM đã từ chức.

Chả biết vui hay buồn. Dù cho vài tháng trước vẫn hùa theo mớ bạn nói căm thù ông ta.


AVEX bán cổ phần của SM đi

Ờ rồi DBSK, BoA, SuJu, blah blah trực thuộc AVEX sẽ đi đâu ?

Bảo BoA về Hàn luôn à ?

Còn THSK ...

Kệ, cái này còn đợi được, còn hy vọng được.


Mà tháng 6 THSK hết hợp đồng với AVEX nhỉ ?

Không còn liên hệ giữa SM và AVEX thì hai ông tướng cao nhòng kia có ký với AVEX được tiếp không ?

Hay là 5 thằng bay về Hàn quách ?

Lại đợi nữa à ?


Y như phim Hàn nhiều tập ... Đau tim quá...

-----

* Xé ngày hôm nay bỏ vào sọt rác

Saturday, February 20, 2010

[20-02-10] Lan man



-Yusha-

Ðêm nay hòa bình tôi muốn nghe
Lời nói âm u trên đường về của mẹ
Ðiệu hát hoang vu trên phố sáng của anh
Giọng cười em thơ âm thầm từ thềm vắng
Chị hát nghẹn ngào bên nôi ấm của con

Ðêm nay hòa bình tôi muốn đi
Tìm thấy em thơ trong nụ cười của chị
Tìm thấy mẹ xưa trên môi nín của cha
Tìm gặp tên anh trong tình người vợ góa
Tìm thấy bạn bè trong nỗi nhớ của ta

-Sao mắt mẹ chưa vui - Trịnh Công Sơn -



-----

Phát hiện mình tỉnh táo minh mẫn nhất là vào khỏang 11 h đêm. Giờ thiêng ~

Mai đi chùa với gia đình, hôm nay phải học bài. Nhưng lười không chịu được. Như là có cái gì đó ăn sâu vào tâm khảm rằng "Rồi mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi" hay "Mình sẽ làm được mà". Rồi thì lười biếng ra. Đó là cái hại của việc tự kỷ ám thị bản thân.

Mình luôn tự nhủ rằng "Rồi mọi thứ sẽ tốt đẹp."

----

Đọc "Có một kẻ ngốc tên Kim Jaejoong" - Bạn Sophie dịch.

Cảm thấy mình thật là thông minh sáng suốt và đáng thương hại làm sao.

Vì một người ngốc đau khổ như thế chí ít cũng có được niềm vui nào đó ~

----

Tôi cảm nhận được đôi môi đỏ hồng mềm mại của em. Em ngấu nghiến lấy đôi môi khô nứt thảm hại của tôi. Chỉ hôn, hoàn toàn không động lưỡi. Chỉ là môi chạm môi. Ấm cũng không phải là ấm. Chỉ là có chút rộn rạo, tim đập trật nhịp một tí thôi. Tôi thấy đau đau. Ấy dào, nứt đến chảy máu kia đấy. Âu cũng là chuyện thường. Nhưng sao em hôn lâu thế, em yêu ?

Tay em ôm lấy tôi. Làn da trắng trẻo mềm mại tôi luôn ao ước. Thật chỉ muốn cắn một cái. Nhưng mà người luôn cắn người khác là em. Không phải tôi. Duờng như đã là mặc định, khó đổi dời. Em cứ như thế, làm mọi chuyện mà em thích. Tôi nhìn theo và mỉm cười.

Thi thoảng tôi nghĩ "Chậc, mình không nên chiều em như thế. Phải yêu thương bản thân một tí chứ". Nhưng khi thấy nụ cười ngời sáng và đôi mắt long lanh của em thì cái mớ suy nghĩ hỗn tạp mất thời gian đó bay đi như khói gặp gió. Tan vào không khí. Không hiện hữu.

Tôi yêu em.

-----

Làm bài tiếp =________=

-----

Đã release Ichou - Kamiji Yusuke ~ Đây, ai rảnh xem thử nào ~

Friday, February 19, 2010

19+20-02-10



Arashi no minna-san ♥

-----

"Má ơi!"

Đó là tất cả những gì mình có thể thốt ra khi nhận ra làm kara effect nó khó tới mức nào.

-----

Đi chơi nhà Win về xD

Nhảy nhót là món ăn chơi thời thượng.

-----

12 bài toán, 4 xấp anh văn.

Tôi ơi đừng tuyệt vọng =_________=

-----

Ây dào =________=