Ý cái câu trên là nói về cảm giác. Chẳng hiểu vì sao lại thấy cảm giác khó chịu của vài ba năm về trước.
Nhưng lần này, nó làm mình đau đớn hơn một tí, nhưng mình biết cách chịu đựng nó nhiều hơn. Và đã cảm thấy bình tĩnh hơn xưa.
Nhưng khó chịu thì vẫn khó chịu. Và buồn thì vẫn buồn. Cuối cùng thì cũng chẳng khóc được. Cổ tay có vài vết xước đo đỏ. Không có máu. Và thế nghĩa là đã biết kềm chế, và biết suy nghĩ.
Ây da, biết nhiều thứ và quên còn nhiều hơn.
Dù vậy thời gian vẫn sẽ qua.
Mình có chỗ giống mẹ. Một trong những chỗ không quan trọng là mình biết tự giảm những nhu cầu của mình. Nên giờ chả biết mình đang cần gì đây ?
Một ngày hôm nay nào đó, mình cảm thấy hẫng. Cảm thấy không muốn/phải làm việc gì cả. Không có ai/gì để nói. Và bỗng bắt gặp cảm giác lâu rồi không gặp.
Muốn đọc sách.
Hôm nọ có đi nhà sách, cốt là để mua quà cho bạn. Có mua dư một cuốn cho bản thân.
Tuyết
Maxence Fermine.
Cảm giác rất lạ. Và màu trắng.
Về một nhà thơ, hứa với cha rằng sẽ chỉ viết đúng bảy mươi bảy bài thơ khi đông đến. Thời gian còn lại trong năm, anh ta không viết.
Về một nhà thơ biết yêu, làm tình, cảm thấy hạnh phúc.
Và những bài thơ haiku lác đác những chương đầu.
Không thấy rõ nước Nhật lắm đâu, thấy cái phần trong trắng nhẹ tênh của nó thôi. Về một con người, mấy sợi dây, một đống tuyết và một mớ tình yêu.
Màu sắc, ẩn hiện và phôi pha. Cho đến khi chỉ còn màu trắng.
Hôm nay mở mắt ra, nhìn một cái mền thành hai cái.Nhắm mắt lại, xong mở ra lần nữa, vẫn nhìn nó ra hai cái mền. Vậy là nhắm tịt mắt luôn gần 15 phút.
Mở ra lần nữa thấy có 1 cái trần nhà, mừng quá, ngồi dậy. Lập tức hối hận vì đã ngồi dậy, lại ngã vật xuống, thở. Sau đó thử lại như vậy khảong 3 lần thì ra quyết định nằm đại cho rồi.
Sau khi nằm được 5', vì tình yêu to lớn bất diệt đối với cái máy tính và cuộc thi của CFC, ráng gnồi dậy, chóng mặt thì kệ chóng mặt. Xếp mền gối cựuc kì cẩu thả, rồi đi làm vệ sinh.
Qua phòng bên cạnh, lại nằm vật xuống. Trong đầu cứ ong ong "Mình phải làm vệ sinh rồi ăn sáng." "Chắc tại thức khuya, hoặc là tại chưa ăn sáng, hay là kiệt sức gì đó." Cũng nằm đó một hồi.
Sau khi lấy dc quyết tâm thì đi làm vệ sinh thật nhanh. Khi đối mặt với bàn chải đánh răng thì cảm thấy buồn nôn. Nhưng vì trong bụng chẳng có gì nên không nôn được.
Chà răng cho xong, rồi vớ bịch xôi nếp than chạy lên lầu.
Bấm reset cái máy chạy suốt đêm, ngồi ăn, check VNS. Sau đó chọn vài file anime để up cho Su-chan.
Nằm vật xuống. Thật may là phòng nào trong nhà cũng có chỗ để nằm, trừ nhà bếp. Nằm một hồi thì thấy lạnh lạnh. Áp thấp nhiệt đới gì đó làm TPHCM mưa mấy hôm nay. Sáng nay thì gió mạnh.
Đi qua phòng bên cạnh vơ cái mền, đắp, ngủ.
Thức dậy, hơi nhức đầu, đỡ chóng mặt. Lại check VNS, nghía MF xem mấy file vừa up. Ngồi máy vẫn phải trùm mền.