Monday, August 31, 2009

Lâu rồi không gặp




Ý cái câu trên là nói về cảm giác. Chẳng hiểu vì sao lại thấy cảm giác khó chịu của vài ba năm về trước.

Nhưng lần này, nó làm mình đau đớn hơn một tí, nhưng mình biết cách chịu đựng nó nhiều hơn. Và đã cảm thấy bình tĩnh hơn xưa.

Nhưng khó chịu thì vẫn khó chịu. Và buồn thì vẫn buồn. Cuối cùng thì cũng chẳng khóc được. Cổ tay có vài vết xước đo đỏ. Không có máu. Và thế nghĩa là đã biết kềm chế, và biết suy nghĩ.

Ây da, biết nhiều thứ và quên còn nhiều hơn.



Dù vậy thời gian vẫn sẽ qua.



Mình có chỗ giống mẹ. Một trong những chỗ không quan trọng là mình biết tự giảm những nhu cầu của mình. Nên giờ chả biết mình đang cần gì đây ?

No comments:

Post a Comment