Friday, March 20, 2009

Taiyou ga Mata Kagayaku Toki - 7th ED




Yuu Yuu Hakusho - Nhấp vào đây nếu không biết là gì.

Đây là bài Ending thứ 7 của Anime Yuu Yuu Hakusho ~


Taiyou ga Mata Kagayaku Toki - Takahashi Hiro

Link download

Lời bài hát

Translator : sira_95

『太陽がまた輝くとき』
Taiyou ga Mata Kagayaku Toki
[Khi mặt trời sẽ lại chiếu sáng]



手紙を届いたら 
Tegami wo todoitara
[Khi bạn nhận được thư]

封を切らずに
Fuu o kirazu ni
[Bạn không mở nó]

そっとしまっておいて
Sotto shimatte oite
[Lặng lẽ vứt đi]

時がたてば
Toki ga toteba
[Lúc đó]



僕の今の気持ち
Boku no ima no kimochi
[Cảm giác của tôi lúc này]

きっとわかるはずさ
Kitto wakaru hazu sa
[Mong bạn sẽ hiểu]

最初で最後のお願
Saisho de saigo no onegai
[Đó là ước nguyện đầu tiên và sau cùng]



優しくなれるほど
Yasashiku nareru hodo
[Có thể trở nên yên dịu]

強くもなくて
Tsuyoku mo nakute
[Cũng có thể trở nên mạnh mẽ]

ひたむきに愚かに
Hitamuki ni oroka ni
[Thật chặt một cách điên dại]

抱きしめあったね
Dakishimeatta ne
[Chúng ta ôm nhau]

黄昏せまる頃 
Tasogare semaru koro
[Khi chiều vàng gần đến]

ここを去る背中に
Koko o saru senaka ni
[Ở đó tôi sẽ bắn cánh cung nghị lực]

遠くの窓から勇気の矢を射るよ
Tooku no mado kara yuuki no ya o iru yo
[Từ khung cửa sổ rất xa nơi bạn đang đi]



外は雨が まだやまずに
Soto wa ame ga mada yamazu ni
[Bên ngoài có mưa, không dứt]

濡れてる人々と街が 
Nureteru hitobito to machi ga
[Con người và thành phố đẫm nước]

それでも太陽信じている
Sore de mo taiyou o shinjiteru
[Khi ấy cũng hãy tin vào vầng thái dương]

古いメロディー にじむシルエット
Furui "melody" nijimu si "silhouette"
[Giai điệu cũ, bóng hình mờ nhạt]



やわな生き様じゃとても 
Yawa na ikisama ja totemo
[Sống cuộc đời yếu ớt]

絵にはならないね
E ni wa naranai ne
[Thật không nên,nhỉ]



マーキュロ塗った後の しみる感じ
Maakyuro nutta ato no shimiru kanji
[Bôi đầy thuốc đỏ, cảm giác đau buốt]

そんな懐かしさに あふれた日々
Sonna natsukashisa ni afureta hibi
[Và từng ngày phủ đầy cảm giác buồn nhớ]

でも振り向かないで 
De mo furimukanaide
[Nhưng, đừng quay lại]

君が決めた道は
Kimi ga kimeta michi ga
[Con đường bạn chọn]

君しか知らない夜明けに続いてる
Kimi shika shiranai yoake ni tsuzuiteru
[Sẽ dẫn bạn đến vầng thái dương mà chỉ bạn biết đến]




忘れないで 忘れてくれ
Wasurenaide wasurete kure
[Xin đừng quên việc quên tôi đi]

今も君への想いは 
Ima mo kimi e no omoi wa
[Bây giờ nỗi nhớ về bạn]

嵐が逆巻く夜の海
Arashi ga sakamaku yoru no umi
[Vẫn như đại dương đêm bão lớn]

むせび鳴いて 群はなれた
Musebinaite murehanareta
[Chán nản trong nước mắt, chia tách khỏi mọi người]

さまよう2人の道標(しるべ)は
Samayou futari no shibure wa
[Thứ dẫn đường hai ta khi lạc bước]

「希望」の2文字さ
Kibou no futamonji sa
[Là hai chữ “hy vọng”]



愛する人にはいつも
Ai suru hito ni wa itsu mo
[Mỗi khi gặp người tôi yêu]

照れて言えないけど
Terete ienai kedo
[Luôn chẳng thể nói gì, chóang ngợp trong ánh sáng]

本当には誰もが
Hontou wa dare mo ga
[Sự thực là bất kì ai]

伝えたい心の声よ 
Tsutaetai kokoro no koe yo
[Hãy truyền đạt lời trái tim tôi]

今こそ届け
Ima koso todoke
[Hãy gửi nó đi từ bây giờ]



外は雨が まだやまずに
Soto wa ame ga mada yamazu ni
[Ngoài trời có mưa, không dứt]

濡れてる人々と街が 
Nureteru hitobito to machi ga
[Người người ướt đẫm cùng thành phố]


それでも太陽信じている
Sore de mo taiyou o shinjiteru
[Khi ấy vẫn cứ hãy tin vào vầng thái dương]



古いメロディー にじむシルエット
Furui "melody" nijimu si "silhouette"
[Giai điệu xưa, bóng hình mờ nhạt]

やわな生き様じゃとても 
Yawa na ikisama ja totemo
[Sống cuộc đời yếu ớt]

絵にはならないね
E ni wa naranai ne
[Hình ảnh ấy chẳng nên là hiện thực]



忘れないで 忘れてくれ
Wasurenaide wasurete kure
[Xin đừng quên chuyện quên tôi đi]

今も君への想いは 
Ima mo kimi e no omoi wa
[Bây giờ nỗi nhớ về bạn]

嵐が逆巻く夜の海
Arashi ga sakamaku yoru no umi
[Vẫn như đại dương xáo động trong đêm bão]

むせび鳴いて 群はなれた
Musebinaite murehanareta
[Khóc trong buồn chán, cách ly khỏi mọi người]

さまよう2人の道標(しるべ)は
Samayou futari no shibure wa
[Thứ dẫn đường hai ta khi lang thang]

「希望」の2文字さ
Kibou no futamonji sa
[Là hai chữ “hy vọng”]

Friday, March 13, 2009

Artpad

Tất cả những link art pad ~

http://artpad.art.com/gallery/?kp71nmvsjxo - Geisha
http://artpad.art.com/?kg3afsyultg - pic 2
http://artpad.art.com/gallery/?kg3a2012ob5c - pic 1
http://artpad.art.com/gallery/?kg4q2yplfrc - pic 3 franken
http://artpad.art.com/gallery/?kge0kk1bk6qg - pic 4 pianist
http://artpad.art.com/?kge1cskmd00 - pic 5 guitar player
http://artpad.art.com/?kge1m2hwp6k - pic 5.5
http://artpad.art.com/?kge1cskmd00 - pic 5.52
http://artpad.art.com/gallery/?kghd1y7kzs - pic 6 girl

.

.

.

Hồi âm - Sira

[ Hồi âm ] - by sira ^^


[Hồi âm]
"Xin em..
Quên chị đi…
Rồi em sẽ hiểu…
Đó mới là hạnh phúc…"




Em gái…
Chị chỉ biết nói với em rằng:
Thật sự chị không yêu em…
Em có lẽ đúng khi em nói em là người thứ ba…
Là một người thừa…
Chị nói thật rằng:
Em không bao giờ có chỗ đứng trong tim chị…
Chị có lẽ có thể hiểu được em đau…
Chị hiểu điều đó nhiều hơn là em nghĩ…
Bởi lẽ chị cũng từng như thế…
Và chị hiểu rằng…
Nếu chị giả vờ yêu em…
Nếu chị xem em là một thứ đồ chơi để chị thỏa mãn..
Rồi em sẽ còn đau hơn thế nữa…
Vào một ngày chị chán em…
Em gái…
Trong chị em chỉ là một cô em gái…
Hình ảnh một cô em gái sẽ có thể ở mãi trong lòng chị…
Nhưng nếu là một cô nhân tình bé nhỏ…
Thì quên em chỉ còn là vấn đề thời gian…
Chị là người mau chán em ạ…
Chỉ trừ với người mà chị thật lòng yêu thương…
Có lẽ em yêu chị…
Có lẽ em thật lòng…
Chị có thể hiểu được cảm giác yêu…
Nhưng em gái…
Tình yêu không lâu dài thường rất dễ phai nhòa theo năm tháng…
Và chị muốn tình cảm của em đối với chị cũng như thế…
Ngày xưa chị cũng yêu một người…
Và khi người đó chán chị…
……
Chị đã trở nên mạnh mẽ hơn…
Đủ mạnh để nói rằng em quá yếu đuối…Em quá mỏng manh…
Để có thể làm đồ chơi của chị…
Em có thể xem chị như một thiên thần , em gái…
Chị không thể cấm được em suy nghĩ…
Nhưng chị có thể nói rằng:
Em đã sai.
Em có thể nghĩ chị vô tư…
Em có thể nghĩ rằng chị chẳng biết gì…
Em có thể nghĩ chị là một con người tàn nhẫn…
Em có thể hận chị…
Chị không trách em…
Vì đơn giản…
Em chỉ là một đứa trẻ con…
Chị ân cần với em…
Vì em như em gái…
Chị thân mật với em…
Vì em như em gái…
Chị vỗ về em…
Vì em là cô em gái bé con…
Chị hòan tòan không có tình cảm với em…
Hoàn toàn không.
Dù chị có một chút luyến tiếc…
Chị đây là người tham lam…
Có người yêu chị…
Chị vui…
Nhưng lương tâm chị vẫn đủ mạnh để nói…
"Xin em..
Quên chị đi…
Rồi em sẽ hiểu…
Đó mới là hạnh phúc…"

.

.

.

Hậu hồi âm - Sira

Mày ạ.

Những ngày cũ xưa đã quá xa rồi.

Nếu tao có muốn níu lại, cũng đâu còn kịp nữa.

Nên tao sẽ nhìn nó bay đi, cho đến khi mất dạng.

Nhé.

Mày.

Mày à.

Tao đã là một con ngốc tự cao tự đại.

Tao đã cư xử như kẻ đứng trên.

Tao đã đẩy mày văng.

Tao đã làm thế.

Nhưng tao làm đúng.

Tao đã làm đúng.

Nên dù có đau tí chút, mày ạ.

Nhưng tao vui vì tao làm đúng.



Tao đã xem mày như một đứa trẻ.

Vì, ừ, khi đó mày nhỏi hơn tao.

Mày chưa trải qua nhiều như tao.

Mày chỉ như tao của trước đây xưa lắm.

Và tao không muốn mày như tao, nên tao đã đầy mày.

Đẩy mày văng ra khỏi nơi tao đang đứng.

Mày sẽ bước đi trên con đường khác.

Mày sẽ có thể quên tao.



Đã có từng khi, mày xem tao là quan trọng.

Đã có từng khi, tao xem mày là một mảnh quá khứ.

Đã có từng khi, mày yêu tao, ừ, có lẽ.

Và khi đó, tao đã rất vui.

Tao không nói với mày, tao vẫn đã đẩy mày văng đấy thôi.

Nhưng thực sự tao đã vui.

Tao đã mỉm cười khi ngủ.

Tao đã thấy thanh thản bình an.

Mày biết sao không ?

Vì tao không được thương yêu.

Vì tao yêu và không được yêu đền đáp.

Vì tao quá buồn rồi.

Vì tao đã để làm rơi những tháng ngày hạnh phúc.

Nên tao đã rất vui.

Nhưng vì tao thấy vui.

Nên tao nguyền rủa chính mình , mày ạ.



Nếu tao chấp nhận, và quay mày như dế.

Thì hôm nay chúng ta sẽ thế nào ?

Thì tao sẽ chán mày nhanh thật nhanh và sau đó đẩy mày ra từ từ.

Thế thì việc đẩy văng ngay có gì đau đớn, nhỉ ?

Đúng không ?

Thế thì có lẽ, mày sẽ như tao, hiện nay.

Đeo đuổi theo cái gì đó vô vọng lắm.

Yêu thương người đã bỏ đi quá xa.

Người đó đã đi lạc vào con đường đấy đau thương và nước mắt.

Và tao không còn với được người, nữa rồi.

Và vì tao đã quá buồn rồi.

Nên tao biết mình đã làm đúng.



Nếu tao đã không tự cao như con điên thế.

Nếu tao không suy nghĩ xa xôi như thế.

Nếu tao không đẩy mày đi xa như thế.

Nếu tao để cho mày về lại.

Thì, mày nghĩ, mày sẽ ra sao ?

Mày đã thế, như tao đã thế.

Tao nghĩ tao hiểu được gấp đôi những gì mày đã phải trái qua.

Những sự dối trá, những cái mặt nạ.

Những khi mày dõi theo tao.

Nhưng mày ạ,

Vì người ấy đã dịu dàng

Người ấy đã chẳng nghĩ gì cả.

Người ấy đã để cho tao quay về.

Nên tao vẫn luôn hy vọng .

Buồn đau và hy vọng.

Và thỉnh thỏang tao phát khóc, nhưng tao vẫn hy vọng.

Vì người đã đi quá xa.

Nhưng biết đâu người sẽ cho tao đến bên và ôm ấp.

Tao cần hơi ấm của người.

Nên điều tao làm với mày là đúng.



Mày ạ,

Tao biết có lẽ mày đã từng đau và thất vọng.

Nhưng hiện tại, bây giờ , mày đã quên.

Mày đã bước đi trên con đường khác.

Mày đã có được hạnh phúc của riêng mày.

Dù thỉnh thòang con đường của chúng ta nhập lại.

Và chúng ta bước ngang như chưa từng quen.

Vậy thì quá tốt rồi, nhỉ ?

Tao đã làm được điều tao muốn.

Tao đã làm đúng.



Và tao ghen tị với mày.

Ôi trớ trêu, tao ghen tị với mày.

Vì tao không thể bước ngang qua người ấy mà không nhìn.

Tao không thể làm ngơ trước nỗi buồn của người ấy.

Tao không thể dừng nhìn người ấy.

Và không thể ngừng hy vọng.

Tao ước gì tao bị đá văng từ đầu.

Thế thì tao sẽ mau quên.

Nhưng, không thế.

Tao đã lún quá sâu rồi.

Tao đã không thể bỏ quên người ấy.

Ừ, tao không được như mày.

Chết tiệt, tao ghen tị với mày.



Có những ngày xưa tao hối tiếc.

Vì tao đã không để mày ở bên.

Nhưng tao nghĩ tao đã làm đúng.

Lương tâm tao đã đúng.

Tao đã đúng.

"Quên đi,

Đó là hạnh phúc."
Chết tiệt.

Tao không làm được như thế.

Tao không thể quên đi người ấy.

Chỉ vì người ấy luôn cho tao hy vọng.

Còn mày đã có thể quên được tao.

Và với lấy hạnh phúc của riêng mình.

Mày bước trên con đường của mày, nơi có những khi nhập lại với tao.

Còn tao bước đi trên con đường đã từng sóng bước.

Nhưng người ấy ngày càng rời xa.

Không còn có thể quay lại.

Không nữa rồi.

Tao ghen tị với mày.

Thật.

Và tao hối tiếc.

Thật.

Nhưng tao đã làm đúng.

Phải không ?

Mày nói có đúng không ?

Tất cả những gì tao nói, và tao mong muốn, đã đúng phải không ?

Và mày đã trở nên hạnh phúc.

Hơn tao.

Ừ, hạnh phúc.

Tao thấy vui và ghen tị.

Và đau lòng.

Và ghen tị.

Và yêu thương.

Ừ, có thể chúng ta đã không còn nhìn nhau khi gặp lại.

Nhưng chúng ta vẫn gặp lại đấy thôi.

Và khi bắt gặp nhau, vô tình.

Thì ký ức của một khi ngốc nghếch ngu ngơ quay về nhỉ .

Và tao lại ghen tị.

Vả tao lại tự hào.

Tao đã đúng.

Đúng rồi.

Không sai một mảy.

Ừ.

Và tao lại nhớ.

Ừ.

Và tao sẽ cố quên.

Và tao thấy được những hối tiếc nhỏ nhoi.

Vả toa lại dìm nó đi.

Khi con đường rẽ ra hai ngả.

Và một ngày, sẽ tách xa nhau.

Ừ, tách xa.

Thế nhé.


Tao sẽ lại sống như tao đang đã sống.

Mày sẽ sống theo con đường của mày.

Và, tao cảm thấy buồn cười quá mày ạ.

Ký ức lùa qua tim.

Cười.

Tao đang buồn đấy mày ạ.

Quá khứ không phải là điều gì đẹp đẽ.

Nhưng mà,

Tao đã đúng.

Thế nên tao sẽ tự cao như ngày nào.

Và tao sẽ bình thường trở lại.

Tao sẽ là tao.

Mày lại là mày.

Và chúng ta, sẽ bước qua nhau như không hề thấy.


"Tạm biệt

Nhé

Cô bé

Nhỏ

Ngày xưa

Của tôi.



Tao đã đi mất rồi."

[First RR] Hurt - Hồi âm - Hậu hồi âm



Tên fic
: Hurt - Hồi âm - Hậu hồi âm

Tác giả :sira_95 , kourin

Thể loại : Round robin (Thực ra thì khi viết hông có để ý)

Cảnh báo
: Là những cảm nghĩ kiêu ngạo ngây thơ khó chịu.

Rating
: T

Multichapter / Incomplete


.

.

.

Link các chương


Hurt - Kourin

Hồi âm - Sira

Hậu hồi âm - Sira
.

.

.

Hurt - Kourin

[ Hurt ] - by Kourin

Note: Đây là một văn bản nhật dụng-thể lọai nhật ký ^^
Tittle: [ Hurt ]
Author: Kourin
Disclaimer: Họ không thuộc về tôi. Họ thuộc về ai đã làm ra họ ( Là ai thì tùy các bạn ^^)
Rating [T]:13+
Warning: OOC, shoujo-ai.
Status: Completed
Pairings: a-b. Các bạn có thể nghĩ là ai cũng được.
Category: Original
Genres: General
Summary:
Chị à....
Trên
đời này....
Làm gì có hai người giống nhau.....
Hả chị?





Em yêu chị....
Em yêu mái tóc dài của chị, yêu đôi mắt của chị, yêu mùi hương thơm ngọt nhẹ nhàng ở chị....
Em yêu tất cả....
Thế nhưng....
Chị không yêu em.
Chị không yêu em...
Vì chị đã có người khác....
Chị yêu người đó, chứ không yêu em....
Em thực sự đau đớn.....
Em không ngờ mình lại là người thứ ba....
Mà không....
Em có tư cách gì để làm người thứ ba?
Em chỉ là người thừa....
Nhìn bề ngòai, em như một tảng băng lạnh giá....
Nhưng tâm hồn em yếu đuối vô cùng.....
Em cười chỉ vì em không muốn khóc....
Em không muốn khóc trước mặt chị....
Em muốn tỏ ra là một người mạnh mẽ....
Em tự dối lòng mình....
Em muốn nước mắt mình chảy ngược vào trong....
Em muốn những lời nói của chị được chôn sâu vào trong tâm hồn....
Nhưng....
Em càng kìm nén thì em càng đau khổ....
Nước mắt hòa với máu làm vết thương thêm lan rộng ra....
Đau đớn lắm, chị có biết không?
Chị thật vô tư....
Chị thản nhiên nói ra những điều làm tim em rướm máu....
Không....
Chị không chỉ vô tư....
Chị còn thật tàn nhẫn....
Chị đã làm vết thương của em vốn đau lại còn đau hơn....
Em thực sự muốn trả thù chị....
Em thực sự hận chị....
Nhưng....
Nụ cuời của chị, ánh mắt của chị, mái tóc của chị, mùi hương của chị....
Chúng đã xóa tan đi nỗi hận thù bi ai trong tâm hồn em....
Mỗi lần ngắm chị, em lại thấy lòng mình bình yên đến lạ....
Chị là một thiên thần....
-------------------------
"Chị không yêu em....
Em
đừng cố gắng nữa....
Em hãy tìm người khác
đi, sẽ hạnh phúc hơn....."
Chị đã nói câu đó với em rất nhiều lần....
Và em xin trả lời tất cả....
Rằng....
"Chị à....
Trên
đời này....
Làm gì có hai người giống nhau.....
Hả chị?"
(to be continue - maybe^^....)



.

.

.

Wrong love - Chương 2

[Wrong love]

Chương 2

Mây vần vũ….Gió thổi xốc qua những làn cây…Lá rì rầm…
Tôi cảm thấy buồn….không…có lẽ là thất vọng…..
Tôi có phải quá yếu đuối…
Tôi phải là Youko.
Tóc tôi bay theo làn gió mang hơi nước…
Gần trưa …nhưng mặt trời đã chịu lùi bước để những đám mây hoành hành…
Chúng tụ lại dần dần…dày lên,nặng hơn từng giây một…
Sắp mưa…
Lạnh …những cơn gió thổi…
Tôi chẳng thiết trú nữa…
Đầu óc tôi chỉ nghĩ về “hắn”…
Mưa rơi…
Lất phất..…Rải bụi nước khắp nơi…
Nhiều hơn,nhanh hơn…..làm ướt đẫm con đường cỏ….
Những giọt mưa nhỏ…lao thẳng xuống đất…thật nhanh …vỡ tan….
Mưa nhanh chóng lớn hơn…
Áo ào như dòng thác từ trời chảy xuống….
Mái tóc đỏ bết vào má…
Nước mưa lạnh lăn trên mặt ,trên vai…
Lạnh thật…
Muốn mưa lấp đầy những khoảng trống trong lòng …
Mưa sao quá thờ ơ….Chỉ làm đầy những vũng nước hoà đất cát….
Mưa làm mọi thứ tăm tối dần…
Không thăm thẳm vời vợi tưởng như không thể nào với tới…..Bầu trời giờ đây gần,thấp…
Nhưng không đẹp huyền ảo , lung linh….…Nó tối tăm , nặng nề sợ hãi….
Và vì dù sao cũng là thứ ai cũng ước ao được chạm tới một lần…
Bất giác tôi đưa tay lên….
Dù cho nó tối tăm lạnh giá..Nó vẫn là bầu trời…
_Đang làm gì thế?
Karasu!...
Giọng nói hắn cất lên,lạnh lùng băng giá không kém những giọt mưa kia….
_Không gì cả.
_Đừng đưng dầm mưa như thế.không tốt cho sức khoẻ đâu.
Hắn lại nói.Giọng mỉa mai.
Tức thật.
Tôi không trả lời.
_Sao thế? _ Karasu đi lại gần tôi._Về nào.
Hắn nắm tay tôi kéo đi trong cơn mưa tầm tã…..
Bàn tay hắn lạnh ngắt..
Cơn mưa kia không thể lạnh bằng….Dù nó vẫn cố gắng đổ nhào theo cơn gió mạnh…
Vào trong khách sạn dành cho đấu thủ….
Ướt đẫm…cả tôi và hắn…..
_Ngươi về phòng thay đồ đi.Nếu không sẽ bị cảm đấy.
Hắn cười nhạt.
Tôi lầm lũi về phòng…
Lạnh thật….
Cơ thể con người thật là….
Vào tắm….Tôi nghĩ là sẽ không bị bệnh nhưng vì dù gì tôi cũng là con người.
Nước từ vòi sen chẳng khác mấy so với cơn mưa ngoài đấy…Nó chỉ ít hơn và ấm hơn….
Huh….Tôi thở dài….
Mặc bộ quần áo ngủ mà mẹ đã mua cho…
Tóc vẫn còn ướt…
Bước ra khỏi phòng tắm…
Ơ…
Karasu…Hắn…đang ngồi trên ghế bành cạnh giường…Lia mắt nhìn tôi…
_Xong rồi đấy à?
_Ngươi…
_Ta chỉ muốn gặp ngươi chút thôi. _ Hắn nở một nụ cười.
Không cần làm gì cả.Tôi biết hắn cũng chẳng muốn tôi chết ngay bây giờ..
_Ngươi muốn uống gì không?
Lịch sự là cần thiết.Hắn là khách-dù không mời mà đến.
_Không cần. Ngồi xuống nào.
Tôi ngồi xuống cạnh hắn.
Nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy mạnh mẽ và tàn nhẫn…
Ngoài kia mưa vẫn rơi đều….
Mưa rơi trên lá,trên cành,trên cỏ,hoa,trên vai người nào đó hay trên một hai chiếc dù đều có tiếng động khác nhau…..nghe như một bài đồng ca của những hạt nước…..
Bây giờ,lúc này,tôi thấy nó tật tẻ nhạt….
Karasu đưa tay vuốt mặt tôi…
_Ngươi đẹp lắm.Ta thật sự rất thích gương mặt của ngươi.
“……..”
Lại ở sau lưng tôi…
_Và cả mái tóc này…Ta rất thích….
Lại vuốt nhẹ lên tóc tôi….
Hắn có vẻ thích làm động tác này …
_Bây giờ ngươi muốn làm gì? _ Karasu hỏi.
_Chẳng làm gì cả…Ta chỉ muốn thắng ngươi vào ngày mai…
_Hãy cố gắng lên. Ta đi đây..Ta sẽ quay lại….
_Ơh…
Hắn đi rồi…Nhanh thật…
Tôi cảm thấy…hụt hẫng một tí…
Ngẩng đầu nhìn lên…Làm sao để thắng hắn đây.?
Thật khó nghĩ…
Một mình trong căn phòng lạnh lẽo….
Buổi chiều dài dằng dặc cuối cùng cũng trôi qua…
Yên lặng…..
Buồn….
Mưa rơi nhiều…Rồi chậm lại…
Nó không hăng hái gieo mình xuống đất nữa….
Chậm chậm….
Dường như chúng bắt đầu không muốn tan vỡ nữa..Mặc dù rồi chúng cũng sẽ được hồi sinh…
Nhẹ nhàng chờ thời gian trôi qua….
Nó chậm quá! Thât bực mình…
“…………………….”
Ròi thì mây cũng đã trút hết mọi thứ….chỉ còn lãng đãng như khói bay về phương nào…
Mặt trời nhuộm đỏ vùng trời Tây,hắt những tia sáng hồng cam bi ai lên những cụm mây nhỏ còn sót lại .Mây như muốn biến đi…Hoà tan trong bầu không gian ấm nóng ấy…
Ánh sáng hoàng hôn luôn buồn bã….Nhưng cái đẹp của nó cũng nằm trong sự thê lương não nuột kia….
Khi nhìn thấy những tia sáng đỏ ngả sang màu tím huyền ảo rồi nhạt nhoà màu hồng thật tuyệt vời…
Bâng khuâng bên cửa sổ,tôi chẳng biết sẽ làm gì…
Chỉ biết nhìn những tia sáng đang bị màn đêm dần dần che lấp…
Thoáng chốc chỉ còn vùng cuối chân trời kia còn sáng…Ánh sáng tím kiêu sa .…
Biển chỉ chuyển màu theo sự sắp xếp của thời gian…
Lăn tăn sóng nước vỗ bờ…
Gió thổi nhẹ…Mang theo làn hơi nước ấm áp…
Hít thở thật sâu…
Có thể ngày mai tôi sẽ chết…dưới tay hắn…
Nhưng tôi muốn thắng….Và tôi sẽ thắng…
Trời đêm rồi cũng tới…
Trăng vẫn tròn đầy..
Sáng lấp lánh….
Vì mọi người..Ta phải giết hắn….
Phải như thế…
“…………………”
Gió thổi lướt qua…nhẹ nhàng…
Và hắn lại sau lưng tôi..
Dường như tôi đã quen với kiểu cách xuất hiện của hắn..
_Ta đã quay lại đây.
Hắn ngồi xuống ghế, đặt một chai rượu lên bàn..
Gỡ chiếc mặt nạ ra…
_Uống không?
Bước đến chiếc ghế đối diện hắn.Tôi có thể uống được dù trước nay tôi không uống.
Hắn rót rượu ra hai cái li…
Chất lỏng đỏ tím của rượu chát lưng hai cái li kia…
_Nào,mời.
Hắn nâng li rượu lên và đưa cho tôi một li.
Cứ việc uống nó..
Chất lỏng màu đẹp thật..Nó chát quá…
Nhưng ngon…
Nhìn hắn thật kĩ…
Hắn phắt lại đứng sau tôi..Cầm li rượu đặt lên bàn..Nâng tay tôi lên..
Hôn vào tay tôi….
Căn phòng chỉ được thắp sáng lờ mờ bằng một cái đèn ngủ…
Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt mạnh mẽ…
Len bàn tay thon dài của hắn qua tóc tôi…
Tôi như nóng lên….ngượng ngùng và sợ….
Hôn nhẹ vào cổ tôi…
Môi hắn chỉ lướt qua ….
Hắn ôm tôi…Từ đàng sau..
Hắn thích như thế…
Tôi cũng nắm chặt lấy tay hắn…
Tôi cảm thấy dễ chịu…
Hắn tựa đầu lên vai tôi…
Vài lọn tóc đen dài rủ xuống….
_Ta không muốn ngươi chết.Nhưng ngươi buộc phải chết…Và chính tay ta sẽ giết ngươi.
Đôi mắt hắn lúc ấy…ấm hơn dù vẫ tàn nhẫn…và xen chút gì đó như là yêu thương.
_Ta cũng thế.
Đáp lại,gần như thì thầm…
Tôi cũng rất thích hắn….
Đâu đó trong lòng vẳng lên một tiếng thở dài.
Trời tối….Xung quanh chỉ còn tiếng côn trùng đâu đó , tiếng rì rào cây lá chạm nhau và tiếng sóng biển ầm ào muôn thuở…
_Ta sẽ thắng ngươi.Bằng mọi giá.
_Youko sao?
Huh…Sao hắn lại có thể biết được.
_Ngươi uống chưa?
_Hơ…
Hắn đang cầm trên tay lọ thuốc của tôi.
Hắn lấy từ lúc nào????
Bật nút lọ ra..
_Uống đi…Thứ này cần thời gian để hiệu nghiệm đấy…
Hắn …uống nó.. ư?..….không phải ….
Hắn lại gần tôi…
Đặt làn môi lên môi tôi…
Thứ chất lỏng sền sệt khó nuốt chảy qua miệng tôi..
Tôi chết lặng…sững sờ…
Tim đập mạnh….
Cơ thể tôi nóng ran…
Nhắm mắt lại…
Hơi thở như nghẹn lại…
Hắn ôm chặt lấy tôi….
Thoáng chốc mọi thứ như ngừng lại…
Hắn thật ấm áp…
Đôi môi ngọt ngào….
Thật lạ kì…
_Xong rồi đấy…
Bình tĩnh lại…
_Mong rằng ngươi sẽ thắng ta…
Karasu cười châm chọc…
Tôi vô ý ngã vào người hắn…
Cái thứ thuốc này làm tôi hơi chóng mặt.
_Này,sao thế?
Hắn hỏi.Giọng nói nhẹ nhàng…
_Ngươi nên ngủ một lát.
Hắn đỡ tôi lên giường.
Và hắn ngồi cạnh đấy…nắm tay tôi…
Trong màn đêm tĩnh mịch lạ lùng…
Chỉ có tôi và hắn…
Giấc ngủ không dễ dàng đến với tôi.Tôi luôn khó ngủ kể từ khi đến đây.Và…nhất là khi bây giờ tôi đang ngủ cạnh một kẻ thù cực mạnh.
Nhưng rồi nó cũng đến, lừ đừ chậm chạp…
Và khi vẫn dặt dìu trong trạng thái mê mờ..Tôi vẫn có thể nhìn thấy Karasu -đang ngồi cạnh cửa sổ.Nhắm mắt lại.Chẳng biết vì ngủ hay bị chói mắt bởi ánh trăng.Mái tóc đen dài xoà xuống gương mặt đẹp..
Rồi giấc ngủ cũng đánh gục tôi…
Ban tay tôi được sưởi ấm bởi bàn tay hắn…..
“………….”
Sáng hôm sau,khi mặt trời chỉ vừa kịp loe những tia sáng đầu tiên,tôi tỉnh dậy…
Trong căn phòng chỉ còn mình tôi..
Cũng phải thôi…
Hy vọng cái thứ thuốc kia sẽ có công dụng..
Đến chỗ các cậu ấy thôi.
Cả đội đi đến chiến trường..
Bọn yêu quái gào thét điên loạn..Có lẽ bọn chúng muốn nhấm nháp kẻ thua cuộc.Ta e rằng các ngươi sẽ không được như thế đâu.
Bà Genkai vắng mặt.Bà đã chết.
Và thật không ngờ Koenma lại ra thay thế.
Một cuộc đấu sinh tử.
Tôi sẽ đấu trước với hắn…
Và hắn cũng muốn như thế.
Bàn tay thanh tú kia làm thành hình khẩu súng.
“Bang”
Hắn…kể cả khi chiến đấu vẫn không thay đổi..
Hắn vẫn giữ cái dáng vẻ lạnh lùng muôn thuở.
Không như hôm qua…
Nhìn thẳng vào đôi mắt đen thăm thẳm vô cùng ấy…
Tôi sẽ giết hắn hoặc hắn sẽ giết tôi.
“……………..”