Monday, December 14, 2009

Ngày về



Mình thực sự vốn là một người không nhạy cảm, tinh tế này nọ. Thực sự rất là không nữ tính. Nhiều người cũng đã nói thế và mình cũng chấp nhận nhé. Nhưng ít ra không hay khóc, không thích làm phiền người khác cho lắm và giải quyết được bức xúc cá nhân (với điều kiện không có người quanh đấy).

Và ờ, thôi, kể chuyện nửa đêm về sáng vậy.

-----

Lúc mà anh hai đã lên xe và tất cả đang quay về, lúc đó, xe tắt đèn. Mình ngồi hàng ghế thứ ba, nhìn thẳng đằng trước, cách anh hai một băng. Nhìn lên ông ta đăm đăm. Nếu cắt nhưng gì mình nhìn thấy khi đó thành một tấm hình, thì nhân vật chính là ổng, khung cảnh là những bóng người quen thuộc, đèn đen, xa hơn tí là đèn đường màu vàng cam, màu xanh, màu đỏ.

Rồi tự dưng đèn đường nó nhòe ra hết cả. Màu sáng trộn lại với nha rất ngộ. Và mình khóc. Đại để là vì mình ít khi khóc nên cảm thấy rất ngộ. Nước mắt nó chảy xuống má lành lạnh. Máy lạnh xe đó hoạt động tốt.

Tay cũng tê tê vì lạnh, môi cũng khô nên phải liếm liên tục. Và thi thỏang cũng thấy vị mặn mặn, nhưng không quan tâm cho lắm. Khi đó đã tự nhủ là cứ hãy khóc đại đi, tối mà, chả ai thấy cả. Mà có thấy cũng chả sao, không ai làm gì cả.

Cứ thế, về đến nhà là đã khóc xong.

-----

Có nghĩa là gì ?

Mình là một con ngu lố bịch vô duyên và yêu anh hai hơn mình nghĩ ~ Vậy thôi.

Ổng thì không phải cái gì cũng tốt, nhưng được gặp ổng đã là tốt rồi.

-----

Aaaaaa

Q ơi, hãy cắn tao đi, tao sẽ mỉm cười mà tận hưởng nó ~

No comments:

Post a Comment